Lúc này, Bạch Long Vương lại đưa ra lời mời: “Quốc sư, hiện giờ mời quốc sư đi theo bản tọa về Đại Viêm! Xa cách hơn ba tháng, bệ hạ vô cùng nhớ quốc sư! Đồng thời chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều dược liệu, làm phiền quốc sư lại mở lò luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa!"
“Vẫn muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão sao?” Đạo sĩ bất lương kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Phải biết rằng không lâu trước kia hắn ta vừa mới luyện chế được một viên thuốc trường sinh bất lão, kết quả hoàng đế Đại Hạ uống xong đi đời luôn.
Hiện giờ lại bảo hắn ta luyện chế tiếp, nhỡ đâu hắn ta không luyện được thì sao? Nhỡ đâu hoàng đế Đại Viêm uống xong cũng toi đời thì hắn ta biết phải làm thế nào?
“Quốc sư, có vấn đề gì sao?” Bạch Long Vương lấy làm lạ.
“Tất nhiên là... không có vấn đề gì rồi!"
Đạo sĩ bất lương giả bộ tràn trề tự tin, song trong lòng hắn ta thì đang rớt nước mắt.
Hắn ta biết ngay là đám người này đến vì thuốc trường sinh bất lão mà. Nếu hắn ta mà dám nói có vấn đề thì chắc không thể sống mà trở về mất. Thế nhưng sau khi trở về hắn ta phải làm thế nào để tiếp tục lừa gạt đây?
Nếu không thể lừa gạt nữa thì hắn ta sẽ bị xé xác!
Đạo sĩ bất lương thấy lòng mình tê tái!
Hắn ta cảm giác từ lúc luyện chế được thuốc trường sinh bất lão là sinh mạng của hắn ta cực kì nguy hiểm.
Bạch Long Vương mỉm cười, hắn ta nói: “Nếu đã không có vấn đề gì thì quốc sư theo bản tọa trở về đi, bệ hạ đã chờ lâu lắm rồi đó!"
“Được... chúng ta về thôi!” Đạo sĩ bất lương gật đầu, trông hắn ta rầu rĩ vô cùng. “Quốc sư, chúng ta chuẩn bị về Đại Viêm rồi, sao trông ngươi không được vui vậy?” Có người lên tiếng hỏi.
“Bần đạo vui lắm ấy chứ!"
“Nếu đã vui thì tại sao ngươi không cười?”“Ta đang cười đó thôi?” Đạo sĩ bất lương nhếch khóe miệng, cười mà cứ như khóc.
Tiếp đó, hắn ta được mấy người Bạch Long Vương “hộ tống” đi về phía Đại Viêm một cách “vô cùng vui vẻ” Cùng lúc đó, tại thiên lao Đại Hạ, tin tức Không Hư đạo trưởng biến mất nhanh chóng truyền khắp thiên hạ. “Không Hư đạo trưởng, người hại chết hoàng đế Đại Hạ đã chạy trốn rồi sao?"
“Chắc chắn là người muốn sở hữu thuốc trường sinh bất lão, thế nên mới đưa người có thể luyện chế thuốc trường sinh bất lão là Không Hư đạo trưởng đi!"
“Ta cũng đoán vậy! Hiện giờ chắc chắn Đại Hạ đang sốt sắng lắm!"
“Đúng vậy, kẻ hại chết hoàng đế của bọn họ lại chạy trốn, điều này đúng là một nỗi nhục đối với bọn họ!"
"Ôi! Đại Hạ đúng càng ngày càng bất ổn, bị nhiều người giẫm lên đầu như vậy!"
“Mang tiếng là hoàng triều mà chẳng có thực lực gì cả!"
Mọi người đều chê cười Đại Hạ.
Có điều lúc này, từ trên xuống dưới Đại Võ không có tâm tình đi quan tâm chuyện này, bởi vì vụ mùa thu mỗi năm một lần lại đến.
Tình hình thu hoạch năm nay sẽ liên quan trực tiếp đến quốc vận một năm tới, liên quan đến vấn đề dân chúng có được ăn cơm hay không, liên quan đến an ninh và sự phát triển của toàn đất nước.
Đối với Đại Võ mà nói thì vụ mùa thu này quan trọng vô cùng.
Bởi lẽ từ đầu năm đến nay, bọn họ đã thực thi trồng lúa Thái Bình trên toàn quốc. Đây là giống lúa cho sản lượng cao, có thể thích ứng với môi trường hanh khô hoặc giá lạnh, tới nay cuối cùng cũng đến lúc bọn họ nghiệm thu thành quả.
Nếu như giống lúa thành công thì đồng nghĩa với việc bọn họ có thể giúp mấy ngàn vạn người dân thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ có thể nhanh chóng giàu lên, quốc gia sẽ càng hưng thịnh và phát triển hơn nữa.
Đây đúng là lúc khiến lòng người ta sôi sục!
Thế nên từ sáng sớm, nữ đế đã dẫn các quan văn võ trong triều tới khu ruộng ở gần kinh thành.
Sau đó nàng trông thấy từng thửa ruộng toàn lúa vàng khiến nàng vui mừng không thôi: “Các ái khanh, các ngươi xem lúa ở đây sinh trưởng tốt biết bao, đều cao như một người trưởng thành thế này, hoàn toàn có thể đứng dưới ruộng lúa mà tránh nắng! Các ngươi lại nhìn bông lúa xem, như một cái chổi ấy, bên trong chắc chắn có rất nhiều hạt lúa! Ái khanh, năm nay sản lượng lương thực của kinh thành ta như thế nào?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, từ đầu năm đến nay chúng ta đã bắt đầu xây dựng và sửa chữa nhiều công trình thủy lợi, mở rộng sử dụng các loại phân bón, đồng thời trồng lúa Thái Bình cho sản lượng cao! Nhờ mưa thuận gió hòa nên lúa Thái Bình sinh trưởng rất tốt! Theo như đánh giá sơ bộ của thần thì so với năm ngoái, sản lượng lương thực năm nay của chúng ta phải tăng gấp hai lần!"
“Sản lượng tăng gấp hai lần!” Mọi người đều kinh ngạc.
Phải biết rằng sản lượng tăng mười đến hai mươi phần trăm thôi đã được tính là một mùa bội thu rồi!
Ấy thế mà năm nay có thể tăng gấp đôi thì phải biết lương thực nhiều đến mức nào! Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động không thôi rồi!