Lúc này, bên trong Ngự Thư phòng tại hoàng cung, nữ đế thấy lòng mình rối như tơ vò.
Chuyện mà nàng che giấu đã lâu đã bị bách quan vạch trần, sau này nàng phải đối mặt với bách quan thế nào đây?
Liệu bọn họ có lén lút cười nhạo nàng sau lưng nàng không?
Đặc biệt cứ nghĩ đến chuyện này bị người trong tim mình là Lâm Bắc Phàm biết được là nàng chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, không muốn gặp người khác nữa.
Càng nghĩ tâm tư càng rối bời, càng nghĩ nàng càng phát sầu!
Tấu chương thì vẫn chất thành núi trước mắt, song hiện giờ nàng chẳng có tâm trạng mà phê duyệt nữa.
Lúc này, lão thái giám bưng một chén trà tới, hắn ta mỉm cười: “Bệ hạ, mời bệ hạ dùng trà!"
Cuối cùng nữ đế cũng hoàn hồn: “Ờ ờ... được... uống trà!"
Sau đó nàng lập tức cúi đầu uống trà, kết quả uống vội quá nên bị sặc.
“Khụ khụ..."
“Bệ hạ đừng uống vội thế, cứ từ từ thôi!"
“Ừ ừ... được!"
Sau đó nàng uống từ từ thật.
Nữ đế đưa chén trà đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt của nàng bỗng nhiên dại ra rồi khựng lại và giữ mãi trạng thái ấy.
Không biết nàng đang nghĩ gì mà vô cùng chăm chú.
Lão thái giám trông thấy vậy bèn không nhịn được mà cười thầm.
Hắn ta nhìn nữ đế lớn lên, nữ đế có tâm sự gì hắn ta liếc cái là biết.
Lão thái giám bèn cúi người, mỉm cười: “Bệ hạ, về hôn sự của bệ hạ và Lâm thừa tướng, mặc dù bách quan nghị luận nhiều nhưng xét về tổng thể mà nói thì bọn họ đều ủng hộ! Dẫu sao thì khắp thiên hạ cũng chỉ có Lâm thừa tướng là xứng với bệ hạ thôi!"
Nữ đế hoàn hồn, nàng nói với vẻ vui mừng: “Vậy sao? Bách quan đều nghĩ như vậy hả?"
“Đúng vậy, sao nô tài dám lừa gạt bệ hạ chứ?"
Lão thái giám mỉm cười: “Nghe đâu sau khi buổi triều sớm kết thúc, bách quan đã vây quanh Lâm thừa tướng chắp tay chúc mừng, còn nói muốn uống rượu mừng của Lâm thừa tướng nữa kìa!"
Ánh mắt nữ đế lập tức thoải mái hơn rất nhiều, nàng nhấp một ngụm trà, vui vẻ nói: “Xem ra chúng ái khanh đều nghĩ đến trẫm! Thế thì bỏ cái phạt bổng lộc một năm kia đi!"
“Vâng, nô tài thay mặt bách quan cảm ơn bệ hạ!"
Thế nhưng sau đó, nữ đế lại thấy căng thẳng: “Thế người dân thì sao, người dân nghĩ gì về trẫm?"
Lão thái giám cúi người mỉm cười: “Bệ hạ, thực ra dân chúng còn ủng hộ bệ hạ hơn ấy! Bọn họ nói bệ hạ và thừa tướng là nam thanh nữ tú, một đôi trời sinh! Bọn họ hi vọng hai người mau chóng kết hôn, tiếp nối huyết mạch cho Đại Võ!"
“Được được được!"
Nữ đế hớn hở: “Bỏ giờ giới nghiêm ban đêm thêm ba ngày, quân và dân cùng vui!"
“Vâng, nô tài thay mặt dân chúng cảm ơn bệ hạ đã ân thưởng!"
Thế nhưng sau đó nữ đế lại hoang mang: “Thế còn Lâm ái khanh... Lâm ái khanh nghĩ gì về trẫm?"
Sau khi hỏi câu này, lòng bàn tay nàng đã đổ đầy mồ hôi, nàng chỉ sợ nghe được một đáp án không tốt.
Dẫu sao thì Lâm Bắc Phàm mới là người quan trọng nhất.
Nếu như hắn không đồng ý thì nàng có ép cũng vô dụng.
“Bệ hạ, hiện giờ lão nô vẫn chưa biết được tình hình cụ thể bên phía Lâm thừa tướng! Có điều lão nô nghe ngóng được từ chỗ tiểu quận chúa, tiểu quận chúa nói mọi người trong phủ thừa tướng đều ủng hộ chuyện này!"
"Được được được!” Nữ đế lại hớn hở.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm chưa tỏ rõ thái độ song những người trong phủ thừa tướng đều ủng hộ chuyện này, nhất là nữ nhân của Lâm Bắc Phàm đều ủng hộ, như thế thì hắn còn thoát được sao?
“Lập tức chọn một số trang sức châu báu quý giá trong kho của trẫm rồi tặng cho Lâm phủ"
“Vâng thưa bệ hạ"
Một lúc sau, nữ đế cho tất cả mọi người lui xuống, bên trong thư phòng chỉ còn một mình nàng.
Lúc này, trước mắt nàng xuất hiện một bóng người màu trắng.
Bạch Quan Âm trêu ghẹo: “Bệ hạ, hiện giờ cả Đại Võ đều biết chuyện giữa bệ hạ và Lâm Bắc Phàm rồi, hôn sự của các ngươi sắp thành rồi đó!"
Nữ đế xấu hổ vô cùng: “Bạch tỷ tỷ, ngươi đang cười nhạo trẫm đó hả?"
Bạch Quan Âm lắc đầu, nàng cười: “Đây đâu phải cười nhạo, rõ ràng là chúc phúc cơ mà! Thật ra chuyện này các ngươi nên làm từ lâu rồi! Chỉ là ngươi cứ chần chừ mãi, còn muốn bồi dưỡng tình cảm nên mới kéo dài đến tận bây giờ đó! Chứ không thì hiện giờ ngươi đã được bế con rồi ấy chứ!"
Nữ đế lại càng ngại hơn nữa, còn Bạch Quan Âm thì bật cười ha ha.
Nữ đế trừng mắt với nàng: “Bạch tỷ tỷ, hôn sự của trẫm đã quyết rồi, ngươi cũng suy nghĩ cho chuyện của mình đi!"
Nụ cười của Bạch Quan Âm tắt ngấm: “Ta thì có chuyện gì?"
Nữ đế cười khanh khách, nàng bước tới, nói: “Bạch tỷ tỷ, bao nhiêu năm nay đều chỉ có một mình ngươi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi! Thế nên cũng đến lúc ngươi tìm cho mình một người rồi đấy!"
“Ta... ta muốn theo đuổi võ đạo, mấy chuyện tình cảm nam nữ... ta không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ!” Bạch Quan Âm nói.
Mặc dù không trông rõ vẽ mặt của nàng nhưng từ câu nói lắp bắp vừa rồi, nữ đế có thể chắc chắn rằng nàng đang cực kì căng thẳng, cực kì ngại ngùng.