Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Nữ đế vẫn luôn rất thông minh.   

             Chỉ cần không liên quan đến chuyện riêng của mình thì nàng vô cùng anh minh, nàng bèn híp mắt cười: “Bạch tỷ tỷ, không thể nói như vậy được! Trẫm biết ngươi yêu võ đạo, song con đường võ đạo rất dài và cô tịch, một mình ngươi thì khó khăn và cô đơn lắm! Nếu trên đường gặp được một bạn lữ thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"   

             “Chuyện này... không cần... ta không cần..” Bạch Quan Âm lắp ba lắp bắp.   

             “Bạch tỷ tỷ, sao có thể không cần chứ?"   

             Nữ đế cười như một con hồ ly xinh đẹp: “Trẫm thấy Lâm Bắc Phàm cũng không tồi, là một người đáng để ngươi phó thác cả đời đấy! Bạch tỷ tỷ, chẳng phải ngươi vẫn luôn nói Lâm Bắc Phàm có tài võ nghệ xuất chúng, tương lai chắc chắn có thể theo kịp ngươi hay sao, hai người các ngươi mà nắm tay cùng đi là vừa đẹp! Như vậy thì con đường võ đạo của ngươi sẽ không còn cô đơn nữa!"   

             Cuối cùng Bạch Quan Âm cũng được trải nghiệm cảm giác bị người ta giục chuyện kết hôn, nàng thấy lòng mình vô cùng hoang mang: “Bệ bệ hạ, ta... ta hiểu rồi, ta tạm thời đi đã! Hôm khác... hôm khác gặp lại nhé!"   

             Sau đó vèo một tiếng, nàng bèn biến mất.   

             Nữ đế bật cười ha ha, nàng cười vô cùng vui vẻ.   

             Từ trước đến nay nàng toàn bị Bạch Quan Âm giục hôn, bị giục đến mức đau hết cả đầu và ngại ngùng vô cùng.   

             Hiện giờ cuối cùng nàng cũng có thể trả đũa, quá sướng!   

             “Có điều Bạch tỷ tỷ ngại quá, xem ra mình phải tính kế thôi!” Nữ đế rơi vào trầm tư.   

             Nàng thật sự hi vọng Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm có thể thành đôi. Điều này không những xuất phát từ lòng riêng và còn xuất phát từ lợi ích chung nữa.   

             Bởi vì Bạch Quan Âm là cao thủ đệ nhất trong thiên hạ!   

             Nếu như có thể giữ nàng ở Đại Võ mãi thì giang sơn Đại Võ của nữ đế sẽ vững như núi Thái Sơn, không ai có thể lay động!   

             Đúng lúc đó, lão thái giám bước vào: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tới rồi, đang ở bên ngoài cầu kiến!"   

             “Hả? Sao hắn lại tới đây?"   

             Thoắt cái, mặt nữ đế ửng đỏ.   

             Tâm tư nàng lại loạn như cào cào!   

             Nữ đế phất tay: “Ngươi bảo với hắn là hôm nay trẫm thấy không khỏe, cần phải nghỉ ngơi, bảo hắn hôm khác lại tới!"   

             “Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám bèn lui xuống.   

             Sau đó hắn ta nhanh chóng quay trở lại: “Bệ hạ, thừa tướng không rời đi! Thừa tướng bảo lão nô nói với bệ hạ rằng thừa tướng muốn nói với bệ hạ vài câu, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc bệ hạ nghỉ ngơi, nói xong thừa tướng sẽ đi!"   

             “Không được! Ngươi bảo với hắn giờ trẫm buồn ngủ rồi, trẫm cần nghỉ ngơi, không muốn gặp ai hết!” Nữ đế giả bộ buồn ngủ.   

             “Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám lại lui ra ngoài.   

             Sau đó hắn ta lại trở lại: “Bệ hạ, thừa tướng vẫn không chịu rời đi! Thừa tướng nói lúc sáng ở buổi triều bệ hạ vẫn còn tươi tỉnh lắm, giờ lại thấy không khỏe, chắc là bị ốm hay gì đó rồi! Thừa tướng hiểu y thuật, có thể xem giúp bệ hạ"   

             “Ngươi đi nói với hắn là không cần đâu, trẫm đã cho thái y khám rồi, không có chuyện gì lớn!"   

             Lão thái giám ngẩng đầu, hắn ta thắc mắc: “Thái y đã tới sao? Hình như không."   

             Nữ đế ngại ngùng: “Đây không phải chuyện quan trọng, ngươi cứ nói với với hắn như vậy! Mau đi đi!"   

             “Vâng thưa bệ hạ” Tuy nhiên rất nhanh sau đó lão thái giám đã quay về: “Bệ hạ, thừa tướng không chịu đi..."   

             Cứ thế, đôi bên truyền tin đi truyền tin lại, một người muốn gặp, một người lại muốn tránh.   

             Lão thái giám bị kẹp ở giữa thực sự khó xử vô cùng, hắn ta chạy sắp gãy cả chân mất rồi: “Hai người trẻ tuổi các ngươi lại dày vò lão nô thế này, chuyện gì thế không biết..."   

             Lão thái giám lại tới gặp Lâm Bắc Phàm, hắn ta cúi người hành lễ rồi nói: “Thừa tướng đại nhân, bệ hạ nói bệ hạ đã ngủ rồi, không muốn gặp người khác, ai đến cũng vậy thôi, thừa tướng về đi ạ!"   

             “Bệ hạ ngủ thật rồi sao?” Lâm Bắc Phàm cười, tinh thần lực của hắn quét một vòng, hắn nhìn thấy rất rõ.   

             Nữ đế vô cùng tỉnh táo, ăn mặc lịch sự, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. Nàng như vậy là đang muốn tránh mặt hắn.   

             Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng, nữ đế ghê gớm quá rồi!   

             Nàng tự làm chủ chuyện hôn nhân của hắn khiến hắn mất hết quyền tự do hôn nhân, hiện giờ lại đóng cửa không gặp, không cho hắn cơ hội than thở, chuyện gì thế không biết?   

             Mặc dù hắn là thần tử của nàng nhưng hắn cũng có tôn nghiêm của mình chứ?   

             “Lưu công công, ngươi đi báo với bệ hạ một lần nữa, nếu hôm nay không gặp ta thì ta sẽ không đồng ý chuyện kết hôn đâu!"   

             Lão thái giám nói: “Thừa tướng đại nhân, như vậy không được đâu! Bệ hạ vừa mắt đại nhân đó là phúc phận của đại nhân, đại nhân phải biết trân trọng chứ! Nếu như đại nhân kháng chỉ thì sẽ phải rơi đầu đấy!"   

             Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu: “Hừ! Ngươi tưởng ngươi dọa được ta sao, ngươi xem ta có dám không?"   

             "Chuyện này...” Lão thái giám chần chừ.   

             Lâm Bắc Phàm gan to hơn trời, chuyện này người trong triều ai mà chẳng biết!   

             Lúc vừa mới vào triều làm quan hắn đã giám đắc tội với quan văn võ, đúng là to gan lớn mật!   

             Lão thái giám thật sự sợ Lâm Bắc Phàm sẽ làm liều!   

             “Lưu công công, ngươi cứ vào nói như vậy với bệ hạ đi!” Lâm Bắc Phàm thúc giục.   

             “Ôi... được rồi!"   

             Thế là lão thái giám chỉ đành truyền đạt lại lời của Lâm Bắc Phàm cho nữ đế nghe.
 

Advertisement
';
Advertisement