Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Điều kiện này đúng thật là rất nhân từ, về cơ bản không cần bỏ ra thứ gì đã nhận được sự giúp đỡ của Đại Võ.   

             Chỉ là sau khi chiến tranh xong, bọn họ phải cúi đầu trước Đại Võ mà thôi.   

             Mặc dù không được giữ thể diện cho lắm song bọn họ lại chẳng phải bỏ ra điều gì. Với một nước nhỏ như thế thì đây là một điều kiện lí tưởng rồi.   

             Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm cứ cảm giác chuyện này sẽ không thành công được!   

             Bởi lẽ Tử Nguyệt công chúa là một nữ tử kiêu ngạo, ngày thường khi tiếp xúc với nàng, nàng đã rất bất kính với nữ đế rồi.   

             Muốn nàng cúi đầu trước nữ đế là chuyện không thể Lúc này, nữ đế lại nói: “Lâm ái khanh, ngươi bắt buộc phải truyền đạt lại lời của trẫm cho thủ lĩnh của nghĩa quân!"   

             “Vâng, vi thần sẽ cố gắng!” Lâm Bắc Phàm nói.   

             “Không phải cố gắng mà là nhất định phải làm! Truyền đạt lại mà thôi, có phải chuyện gì to tát đâu, ngươi nói xem có phải không?” Nữ đế híp mắt cười, nàng thực sự muốn thấy con hồ ly tinh kia nghe xong câu này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn sẽ rất thú vị, ha ha!   

             “Vâng, vi thần nhất định sẽ truyền lại!” Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khổ sở.   

             Thôi xong, thật sự vớ phải củ khoai bỏng tay rồi!   

             Tiếp đó, sau khi xử lí xong một vài công vụ, Lâm Bắc Phàm đã xuất phát ngay vào ngày hôm sau. Hắn tốn mất một tuần để đến cử điểm Thanh Long và gặp Tử Nguyệt công chúa.   

             Lúc này, Tử Nguyệt công chúa trông có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều. Xem ra chuyện của Đại Nguyệt vương triều khiến nàng tốn rất nhiều sức lực.   

             Có điều khi gặp Lâm Bắc Phàm, nàng vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng: “Quân sư, sao ngươi lại tới đây? Nghe nói ngươi tới cứ điểm Thanh Long, bản cung còn không tin cơ!"   

             Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Công chúa điện hạ, ta nghe nói chuyện của Đại Nguyệt vương triều nên tới giúp đỡ!"   

             “Quân sư, bản cung biết trong lòng ngươi có bản cung mà!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng thấy lòng mình ấm áp.   

             Lúc nàng cần nam nhân này nhất thì hắn xuất hiện. Tử Nguyệt công chúa kiềm chế nội tâm đang kích động của mình rồi lập tức bổ nhào đến.   

             Lâm Bắc Phàm sợ hãi: “Công chúa điện hạ, sao ngươi lại thế này nữa vậy, ngươi bình tĩnh một chút đi!"   

             “Nhưng mà khi đối diện với quân sư bản cung không bình tĩnh được!"   

             Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm “hai tay trói gà còn chẳng chặt” vẫn bị Tử Nguyệt công chúa “bắt ép"   

             Tử Nguyệt công chúa gối đầu lên ngực Lâm Bắc Phàm.   

             Mặc dù lồng ngực của hắn không rộng nhưng lại có cảm giác an toàn vô cùng.   

             Dường như chỉ cần có hắn ở đây là mọi chuyện đều có thể giải quyết.   

             Hai người ôm nhau hồi lâu rồi luyến tiếc tách ra, bàn đến chuyện chính.   

             “Công chúa điện hạ, bản quan tới có mang theo mệnh lệnh của triều đình! Đại Võ chúng ta và Đại Nguyệt có thù, thế nên nhân cơ hội này tương trợ nghĩa quân, đánh bại Đại Nguyệt, báo thủ rửa hận!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.   

             “Nhất định là quân sư đã tranh thủ nói giúp trên triều đình đúng không?” Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách, ánh mắt nàng lấp lánh.   

             Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng là như vậy! Khi đó ý kiến của mọi người trong triều là bàng quan ngồi xem hổ đấu!   

             Đợi hai bên đều tổn thất thì sẽ ngư ông đắc lợi! Có điều sau khi được bản quan khuyên nhủ thì mọi người đều đồng ý tương trợ nghĩa quân!"   

             “Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng lại muốn bổ nhào đến. “Công chúa bình tĩnh đi, chúng ta đang bàn chính sự, bàn xong rồi ôm cũng không muộn!"   

             “Quân sư nói phải, vừa rồi bản cung quá kích động, chúng ta bàn chính sự đã!"   

             Tử Nguyệt công chúa lấy lại bình tĩnh: “Quân sư, Đại Võ muốn giúp nghĩa quân ta như thế nào?"   

             Lâm Bắc Phàm nói: “Có thể xuất binh, chúng ta tổng cộng có năm mươi vạn quân từ Thanh Long, Võ Tây và Bạch Tượng, có thể điều động bất cứ lúc nào! Nếu như thiếu cường giả Tiên Thiên thì chúng ta cũng có thể cung cấp!   

             Có điều nghĩa quân các ngươi chủ yếu là thiếu Tông Sư nên Đại Võ chúng ta cũng sẽ phái Tông Sư đến giúp đỡ! Như vậy thì các ngươi coi như thắng lớn!"   

             "Quân sư, Đại Võ có điều kiện gì không?” Tử Nguyệt công chúa hỏi.   

             “Phải xem các ngươi muốn điều động bao nhiêu binh mã, càng nhiều thì cái giá phải bỏ ra càng lớn! Ví dụ nếu ngươi muốn năm mươi vạn đại quân thì phải phụ trách lương thực cho năm mươi vạn người đó, ngoài ra còn phải trả thêm một nghìn vạn lượng bạc! Thêm nữa, nếu như binh lực tổn thất nhiều thì còn phải tiến hành bồi thường!” Lâm Bắc Phàm nói.   

             Hắn giơ hai ngón tay lên: “Hai nghìn vạn lượng có thể mời được một vị Tông Sư! Trong đó một nghìn vạn lượng là để hiếu kính Tông Sư, một nghìn vạn lượng còn lại là của triều đình!"   

             Tử Nguyệt công chúa nhăn mày.   

             Hai nghìn vạn lượng, bọn họ không trả nổi, quá đắt rồi.   

             Thế nhưng có thể đối phó với Tông Sư thì cũng chỉ có Tông Sư mà thôi, Đại Nguyệt có Tông Sư còn bọn họ không có thế nên không thể không mời.   

             Nói thật thì hai nghìn vạn lượng để mời một Tông Sư, mặc dù đắt nhưng cũng đáng.   

             Bởi vì phần lớn các Tông Sư đều hướng võ, bọn họ không hứng thú với tiền tài nên không thể dùng tiền tài mua chuộc bọn họ.   

             Nay đã có cơ hội thì đương nhiên phải nắm lấy cho chắc.
 

Advertisement
';
Advertisement