Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

“Thực ra, vẫn còn một cách nữa, không cần bỏ tiền cũng mời được Tông Sư!"   

             Tử Nguyệt công chúa hớn hở, nàng hỏi: “Cách gì thế?"   

             Lâm Bắc Phàm liếc nhìn nàng một cái, đoạn nói: “Bệ hạ nói có thể phái Tông Sư tới chi viện cho các ngươi! Thế nhưng các ngươi lật đổ Đại Nguyệt xong thì phải cúi đầu trước Đại Võ!"   

             Tử Nguyệt công chúa tức tối: “Gì cơ? Bảo bản cung cúi đầu trước nữ nhân kia á, tuyệt đối không thể! Bản cung thà bỏ ra hai nghìn vạn còn hơn, thậm chí là ba nghìn, bản cung sẽ không cúi đầu trước nữ nhân kia đâu!"   

             Lâm Bắc Phàm cười khổ, hắn biết ngay là không được mà, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.   

             Tử Nguyệt công chúa muốn bốc hỏa: “Quân sư, ngươi về nói với nữ nhân kia rằng bản cung sẽ bỏ ra hai nghìn vạn lượng, thậm chí là một nghìn vạn lượng để mời Tông Sư giúp đỡ! Bản cung tuyệt đối sẽ không nợ nữ nhân đó điều gì!”Lâm Bắc Phàm khuyên bảo: “Công chúa điện hạ, ngươi đừng tức giận! Thực ra vẫn còn một cách nữa!"   

             "Quân sư, cách gì thế?” Tử Nguyệt công chúa nhìn hắn...   

             Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Công chúa điện hạ, thực ra ngươi cũng biết đấy, ta cũng quen một vài người bạn là Tông Sư, quan hệ rất tốt! Ta có thể mời bọn họ tới giúp ngươi, như vậy thì ngươi không phải mắc nợ nữ đế rồi!” Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Đúng vậy đó, sao bản cung không nghĩ đến nhỉ?"   

             Dù bỏ tiền hay không bỏ tiền thì trên danh nghĩa nàng vẫn mắc nợ nữ đế Thế nhưng nếu như nhờ quân sư mời bạn giúp đỡ thì nàng không cần phải mắc nợ nữ đế, chỉ nợ ân tình của quân sư mà thôi.   

             Thế nhưng quân sư lại là người phe mình, là người trong lòng nàng, tương lai còn là chồng nàng, nợ chút thì cũng có sao nhỉ?   

             Giữa vợ chồng với nhau không cần phải tính toán quá nhiều.   

             Tử Nguyệt công chúa càng nghĩ càng thấy vui: “Thế thì làm phiền quân sư rồi!"   

             Sau đó nàng lại thấy lo: “Nhưng mà quân sư à, ngươi làm vậy thì liệu có tổn hại đến lợi ích của Đại Võ không, liệu có đắc tội nữ đế không?"   

             Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói: “Vì công chúa điện hạ thì dù có đắc tội nữ đế cũng tính là gì?"   

             Hiện giờ tất cả những gì hắn làm mặc dù có ảnh hưởng đến lợi ích của Đại Võ song không nhiều lắm.   

             Dẫu sao thì Đại Võ cũng không phải xuất binh, cùng lắm thì chẳng nhận lại gì thôi.   

             Hiện giờ hắn quyền cao chức trọng, công lao rất nhiều, quan văn võ trong triều sẽ không phản kháng hắn chỉ bởi chút chuyện vặt vãnh như thế này.   

             Hơn nữa, nữ đế lại rất say mê hắn nên có lẽ nàng cũng sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này đâu.   

             Lâm Bắc Phàm sờ gương mặt của mình, hắn gật đầu một cách chắc chắn.   

             Ừm, không có vấn đề gì đâu!   

             “Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, nàng lại muốn động tay động chân.   

             Lâm Bắc Phàm hoang mang vô cùng: “Công chúa điện hạ, bình tĩnh lại đi, chúng ta đang bàn chính sự cơ mà!"   

             Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ: “Vấn đề lớn nhất của bản cung đã giao cho ngươi xử lý rồi, còn cần phải bàn chính sự gì nữa?"   

             “Đương nhiên là còn rồi!"   

             Lâm Bắc Phàm nói: “Công chúa điện hạ, ngươi xem ta giúp ngươi giải quyết vấn đề Tông Sư rồi, ngươi có thể cho ta hai nghìn vạn lượng không?"   

             Tử Nguyệt công chúa: “..."   

             “Ngươi xem này, ngươi bỏ ra hai nghìn vạn lượng là có thể mời được một vị Tông Sư từ triều đình, thế nhưng ở chỗ ta thì ngươi có thể mời được hai vị, đảm bảo chất lượng luôn!"   

             Tử Nguyệt công chúa: “... Hay lắm!"   

             “Vòng đi vòng lại hóa ra vẫn là vì tiền, bản cung thực sự đã nhìn nhầm ngươi rồi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi. “Công chúa điện hạ, ngươi tưởng ta vì tiền thật sao?"   

             Tử Nguyệt công chúa hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?"   

             “Ta là vì ngươi đấy chứ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.   

             “Vì bản cung?” Tử Nguyệt công chúa cực kì không hiểu.   

             Ngươi kiếm được hai nghìn vạn lượng từ tay ta mà còn nói là vì ta, ngươi thấy có có lí hay không?   

             “Không những là vì ngươi mà còn vì ta nữa, vì tương lai của chúng ta!” Lâm Bắc Phàm nói.   

             “Hửm?” Tử Nguyệt công chúa lại càng mông lung hơn.   

             “Công chúa điện hạ, ngươi thử nghĩ mà xem, nếu như lần đàm phán này ta mà tay không trở về thì ít nhiều gì cũng sẽ bị triều đình làm khó, khiến nữ đế mất hứng! Hiện giờ ta còn chức vụ ở đó, chuyện gì cũng không thể lơ là được, chắc chắn ta sẽ trở thành tâm điểm công kích của mọi người!"   

             “Thế nhưng nếu ta đem được hai nghìn vạn lượng về thì mọi chuyện sẽ khác ngay!"   

             Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đưa cho nữ đế số tiền này! Như vậy nữ đế chẳng cần làm gì mà vẫn được tiền, ngươi nói xem nàng có vui hay không? Hơn nữa, tiền này chỉ thuộc về một mình nữ đế, không tính vào quốc khố, nàng có thể dùng tùy thích..."   

             Tử Nguyệt công chúa hiểu ngay, điều này tương đương với việc dùng tiền mua chuộc nữ đế.   

             Quân sư làm ra chuyện phản bội triều đình như vậy, chắc chắn sẽ bị triều đình gây khó dễ. Thế nhưng nếu đưa tiền cho nữ đế, nữ đế hài lòng thì mọi vấn đề đều được giải quyết.   

             Mặc dù cách này thô bạo nhưng đúng là rất hữu dụng!
 

Advertisement
';
Advertisement