“Quân sư, không ngờ ngươi có thể nghĩ ra một cách như vậy, bản cung đã hiểu lầm ngươi rồi!” Tử Nguyệt công chúa xin lỗi.
“Công chúa điện hạ, ngươi có thể hiểu là được!” Lâm Bắc Phàm thấy an ủi vô cùng.
“Quân sư, ít hơn một chút được không? Hai nghìn vạn lượng nhiều quá rồi!” Tử Nguyệt công chúa lắp bắp. Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa điện hạ, không ít hơn được đâu, nhà địa chủ còn không thừa lương thực mà!"
Tử Nguyệt công chúa nhìn vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm mà như trông thấy tâm tư của hắn. Mặc dù hắn sẽ đem tiền đi mua chuộc nữ đế, nhưng thể nào hắn cũng sẽ ăn bớt đi vài phần.
Nàng không muốn nói chuyện mà trực tiếp hành động.
Lâm Bắc Phàm không kịp phòng bị đã bị ôm chầm lấy, mặt thì bị hôn chùn chụt.
“Quân sư, hiện giờ ít hơn được chưa?"
Lâm Bắc Phàm bất khuất: “Không!"
“Ngươi nói lại lần nữa xem!"
Lâm Bắc Phàm gào lên: “Dù ngươi có lên giường với ta thì ta cũng không thỏa hiệp đâu!"
Cuối cùng Tử Nguyệt công chúa là người thỏa hiệp.
Hai ngàn vạn lượng thì hai ngàn vạn lượng, dù sao cũng đỡ hơn là cho nữ nhân kia, coi như nàng bỏ tiền ra để nuôi nam nhân.
Lấy tiền xong, Lâm Bắc Phàm lập tức viết hai bức thư cho Kiếm Tiên và Đao Thánh để bọn họ tới giúp đỡ. Không lâu sau, hai Tông Sư trẻ tuổi đã tới.
Có hai người giúp đỡ, Tử Nguyệt công chúa cực kì tự tin, nàng lại dẫn dắt nghĩa quân bùng dậy khởi nghĩa.
Hôm ấy, hơn năm mươi vạn quân chính quy tấn công kinh thành Đại Nguyệt.
Trừ năm mươi vạn quân chính quy này ra thì còn có hơn trăm vạn nông dân cũng hành động.
“Đại Nguyệt vô đạo, chúng ta phải thay trời hành đạo!"
“Lật đổ chế độ cũ, xây dựng vương triều mới!"
“Dân chúng chúng ta có thể làm chủ!"
Ngọn lửa ở Đại Nguyệt lại bốc lên.
Hoàng đế Đại Nguyệt đứng trên tường thành nhìn nghĩa quân người đông như kiến mà trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn ta gào lên: “Các ngươi đúng là lũ chuột nhắt! Trước đó đã đánh cho tan tác rồi mà vẫn dám ló mặt ra nữa hả?"
“Tại sao không dám chứ?"
Tử Nguyệt công chúa đeo mạng che mặt xuất hiện, nàng lớn giọng nói: “Đại Nguyệt các ngươi vô đạo khiến dân chúng phải ly tán, đời sống cực khổ không thôi! Hành động này của chúng ta là đang thay trời hành đạo! Lật đổ Đại Nguyệt vương triều hủ bại để xây dựng một vương triều mới, giúp người dân có cơm ăn, có nhà ở, có áo mặc! Hoàng đế Đại Nguyệt, nếu ngươi biết điều thì mau chóng đầu hàng đi! Mở cổng thành cho chúng ta vào! Bằng không các ngươi sẽ không có kết cục đẹp đâu!"
“Đúng vậy! Mau đầu hàng đi!” Nghĩa quân ngoài tường thành kêu gào.
Hoàng đế Đại Nguyệt tức đến phát run: “Dám uy hiếp trẫm sao? Làm gì có cái lí ấy..."
Hắn ta nhìn về phía lão giả mặc hắc y đứng bên cạnh, cung kính nói: “Đại cung phụng, mong ngươi ra tay một lần nữa đánh tan bọn chúng! Nếu có thể giết hết thì càng tốt!"
Vị lão giả hắc y kia chính là Lang Nha Nguyệt – Tông Sư của Đại Nguyệt vương triều.
Đối phương nhận lệnh, hắn ta bình tĩnh vô cùng: “Vâng thưa bệ hạ! Bản tọa ra tay thì nhất định sẽ khiến bọn họ không còn đường mà đi về!"
Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lóe lên.
Trong chớp mắt, hắn ta đã nhảy xuống tường thành rồi vụt đi, mang theo sát khí và xông đến chỗ Tử Nguyệt công chúa.
“Yêu nữ, chịu chết đi!"
Tử Nguyệt công chúa bỗng thấy không hay, thế nhưng nàng không hề hoảng loạn.
Bởi vì...
"Vut."
"Vut."
Phía không xa đột nhiên có một đường kiếm và một đường đao phóng đến.
Kiếm chính là thần kiếm, đao chính là thần đao, cả hai đều mang theo sát khí và xông về phía lão giả.
Lão giả trừng mắt, đoạn lùi ra sau cả chục trượng để tránh đạo và kiếm.
Sau đó hắn ta nhìn theo hai đường đao và kiếm kia, chỉ thấy có hai người trẻ tuổi ở đó, trông cực kì nhàn hạ, hai người đó nhận lấy đạo và kiếm đã bay về.
“Các ngươi là... kiếm tiên và đạo thánh?"
Tông Sư trên thiên hạ không quá nhiều, thế nên bọn họ cũng quen biết nhau.
“Không sai, chính là bản tọa!” Hai người đồng thanh.
“Các ngươi tới đây làm gì, tại sao lại nhúng tay vào chuyện của bản tọa?” Lão giả hắc y hỏi.
“Được người khác nhờ nên không thể không tới!” Kiếm tiên cười.
“Đúng vậy, lão đệ của chúng ta nhờ chúng ta làm việc, đương nhiên chúng ta phải tới tương trợ rồi! Ha ha!” Hắn ta vác đao và bật cười ha ha.
“Các ngươi được ai phó thác? Lão giả hắc y hỏi.
“Tất nhiên là bản vương rồi!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười.
“Ngươi là..."
Lão giả thấy người trẻ tuổi trước mắt này rất quen, nghĩ kĩ lại thì hắn ta ngạc nhiên vô cùng: “Ngươi là thừa tướng kiêm nguyên soái của Đại Võ Lâm Bắc Phàm?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu: “Không sai, chính là bản vương!"
Hắn vừa dứt lời là mọi người đều chấn kinh.
“Vương gia của Đại Võ tới rồi ư?"
“Hơn nữa còn mời hai vị Tông Sư đến nữa!"
“Điều này nghĩa là Đại Võ đang nhúng tay vào chuyện của Đại Nguyệt hả?"
Lão giả hắc y hỏi: “Đại Võ muốn nhúng tay vào chuyện này ư?"
“Không sai! Ngày xưa Đại Nguyệt dẫn năm mươi vạn quân sang đánh dãy núi Phượng Hoàng của chúng ta, uy hiếp triều đình ta, thù này không trả không được, có nhiều năm trôi qua nhưng không thể quên!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hiện giờ đã đến lúc báo thù! Hai vị huynh đệ giúp ta lấy đầu tên Tông Sư Đại Nguyệt này đi! Sau đó chúng ta sẽ uống rượu chúc mừng trong hoàng cung Đại Nguyệt!"