Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa áp giải mấy người hoàng đế Đại Nguyệt tới cổng hoàng cung để phán quyết.   

             Lúc này, mọi người đều phát hiện hóa ra người thống lĩnh nghĩa quân chính là chủ nhân ban đầu của Đại Nguyệt, hơn nữa còn là công chúa, con gái ruột của hoàng đế Tà Nguyệt.   

             Tới nay đã hai, ba năm trôi qua, nàng đã khôi phục được hoàng triều, đúng là khiến người ta phải kính nể!   

             Đầu người rơi xuống đất, mọi người chỉ cảm thấy vui vẻ.   

             Thế nhưng Tử Nguyệt công chúa lại bật khóc: “Phụ vương, mẫu hậu, cuối cùng ta cũng báo thù được cho hai người rồi! Tà Nguyệt vương triều sẽ được phục hồi, hai người ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt được rồi!” Lâm Bắc Phàm cảm thấy bất lực.   

             Khóc thì khóc đi, tại sao còn phải ôm ta khóc?   

             Mọi người đang nhìn chằm chằm thế này, dễ gây hiểu nhầm lắm, khó giải thích lắm đấy biết không. Khóc xong, Tử Nguyệt công chúa sụt sịt tựa vào Lâm Bắc Phàm, sau đó nàng lại khôi phục dáng vẻ khí chất của mình, hai mắt tràn trề mong đợi, lớn giọng nói: “Các vị, mặc dù Tà Nguyệt chúng ta đã phạm phải một chút sai lầm, nhưng chúng ta cũng đã phải trả giá vì sai lầm ấy! Chúng ta đã có một bài học, tới nay chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!"   

             “Các ngươi yên tâm, chúng ta từng thề sẽ mang tới tất cả mọi thứ cho mọi người!"   

             “Sau khi vương triều Tà Nguyệt được khôi phục, những người chiến đấu vì nghĩa quân của chúng ta đều sẽ được phân đất! Công lao càng to thì phần đất càng nhiều! Chúng ta chính là chủ nơi đây, các ngươi cũng là chủ nơi đây! Chúng ta sẽ quản lý tốt đất nước này, để đất nước mãi mãi phồn vinh!"   

             Nhận được lời thề của Tử Nguyệt công chúa, mọi người đều thấy yên tâm.   

             Sở dĩ bọn họ khởi nghĩa là để sống tiếp, ngoài ra còn vì được hưởng lợi từ nghĩa quân nữa.   

             Tới nay mọi thứ đã trở thành hiện thực!   

             Thế là mọi người bèn hô vang.   

             “Tử Nguyệt công chúa vạn tuế!"   

             “Tà Nguyệt vạn tuế!"   

             Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa và mọi người bắt đầu chuẩn bị chuyện khôi phục Tà Nguyệt và đại lễ đăng cơ của Tử Nguyệt công chúa.   

             Bọn họ gửi thư mời cho các nước đến tham dự lễ đăng cơ lần này.   

             Lúc này, người trong khắp thiên hạ đều biết nghĩa quân của Đại Nguyệt có bối cảnh vô cùng lớn, chính là Tà Nguyệt ngày xưa.   

             Bọn họ mất hai mươi năm để phục dựng thành công. Đây chính là một nét son trong lịch sử của bọn họ.   

             “Lần này Tà Nguyệt được khôi phục chắc chắn sẽ ghi danh sử sách!"   

             "Đúng vậy đó, hơn nữa còn mất có hai mươi năm thôi, đúng là tài giỏi!"   

             “Nghe đâu người thống lĩnh việc phục dựng Tà Nguyệt lần này chính là con gái của hoàng đế Tà Nguyệt, Tử Nguyệt công chúa! Để hoàn thành mộng đẹp, nàng đã bỏ ra hơn hai mươi năm và đã thành công, đúng là một hào kiệt, khiến người ta khâm phục!"   

             “Tử Nguyệt công chúa đăng cơ, lại có một nữ đế bất phàm nữa!"   

             “Đúng vậy đó, Đại Võ cũng có nữ đế, Tà Nguyệt cũng có nữ đế, hơn nữa còn đều là nữ tử nghiêng nước nghiêng thành!"   

             “Đại hội lần này ta cũng phải tham gia!"   

             Thế là các nước được mời bèn thi nhau tới tham dự.   

             Lâm Bắc Phàm cũng tới Đại Nguyệt, thế nên các đại biểu của Đại Võ cũng đi theo hắn.   

             Ngày đăng cơ, khách khứa linh đình, người đông như nêm cối.   

             Dưới sự mong chờ của mọi người, Tử Nguyệt công chúa mặc long bào, đầu đội long quan, được mọi người hộ tống, trông cực kì oai phong.   

             Nàng chầm chậm đi tới, sau đó thì bái tế trời đất, phụ mẫu, rồi tuyên bố phục quốc.   

             Đại Nguyệt vương triều từ giờ sẽ đổi thành Tà Nguyệt vương triều.   

             Tiếp đó, nàng đăng cơ, lấy hiệu là Tử Nguyệt Nhân Đức Hán Đế.   

             Bởi lẽ nàng dẫn nông dân khởi nghĩa, rồi lại chia đất cho nông dân, hành động vô cùng nhân nghĩa nên lấy tên dựa theo đó.   

             Tiếp đó là đến màn sắc phong cho các công thần.   

             Phàm là những người cùng nàng khởi nghĩa thì đều lập công và được ban thưởng.   

             Rất nhiều người đều được nhận thưởng, được thăng quan tiến chức.   

             Thế nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nàng vẫn chưa chọn người cho vị trí thừa tướng và đại nguyên soái.   

             Trong lòng mọi người thắc mắc vô cùng, chẳng lẽ Tử Nguyệt nữ đế muốn độc chiếm đại quyền? Đúng lúc đó, Tử Nguyệt nữ đế lớn giọng nói: “Tại đây, trẫm muốn cảm ơn một người! Bởi vì trong chuyện khôi phục Tà Nguyệt, trong việc trẫm được đăng cơ, người đó đã ủng hộ giúp đỡ rất nhiều! Hắn đã giúp trẫm thực hiện được đại nghiệp trong vòng ba năm ngắn ngủi! Không có hắn thì sẽ không có huy hoàng ngày hôm nay!"   

             Mọi người kinh ngạc!   

             Không ngờ sau lưng nữ đế Tử Nguyệt và Tà Nguyệt hoàng triều lại có một cao nhân!   

             Ba năm thôi đã giúp nữ đế Tử Nguyệt thực hiện được đại nghiệp! Quá mạnh!   

             Có người không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, người này là ai, có thể cho chúng ta biết không?"   

             Tử Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng khó nén nổi vẻ ái mộ: “Người này chính là quân sư của trẫm, hắn là người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc! Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!"   

             Mọi người lại càng kinh ngạc hơn nữa!   

             Người vô cùng tài giỏi, có tài trị quốc!   

             Nhìn khắp thiên hạ, thậm chí khắp lịch sử mấy ngàn năm cũng không tìm được ai như hắn!   

             Chuyện này...   

             Có phải hơi chém gió quá rồi không? Làm gì có một người giỏi như vậy?
 

Advertisement
';
Advertisement