Triệu Khoát ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm nhịn không được mà nhìn hắn, hắn ta nhỏ giọng nói: “Mạt tướng thấy Tử Nguyệt công chúa đang nói ngươi đấy! Nhìn khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi là tài giỏi như vậy thôi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
“Bệ hạ, người đó là ai?” Có người không nhịn được hỏi.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu, nàng cười: “Còn về người này là ai thì không được sự cho phép của người đó, trãm không thể nói! Thế nhưng trẫm muốn nói là trẫm không thể rời khỏi hắn, Tà Nguyệt cũng không thể rời khỏi hắn! Hắn có thể chống đỡ cả hoàng triều! Thế nên chức thừa tướng và nguyên soái trẫm sẽ để cho hắn!"
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Thừa tướng và nguyên soái là hai chức vụ quan trọng, ấy vậy mà đều giao cho một người, đúng là quá hoang đường rồi!
Trong thiên hạ cũng chỉ có một người được như vậy thôi.
Thế nhưng chúng thần của Tà Nguyệt lại như hiểu được gì đó mà không ai phản đối cả.
Chẳng lẽ thực sự có vị quân sư này, hắn thật sự có bản lĩnh có thể khiến mọi người cảm phục?
Lúc này, Triệu Khoát lại sáp tới và nói: “Nguyên soái, mạt tướng cảm thấy Tử Nguyệt nữ đế đang nói ngươi đấy!"
Lâm Bắc Phàm: “Im miệng! Ngươi không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm đâu!"
Triệu Khoát chỉ đành im miệng.
Lâm Bắc Phàm âm thầm thở phào một hơi, cũng may mà Tử Nguyệt công chúa biết ý, không nói hẳn tên hắn ta, bằng không hắn thực sự không đỡ nổi.
Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa đã thăng chức lên thành nữ đế bắt đầu đãi khách.
Mãi đến tối, mọi người mới trở về.
Có điều Lâm Bắc Phàm lại bị giữ ở lại.
Trong tòa cung điện chỉ còn hai người bọn họ.
Tử Nguyệt nữ đế ngồi trên long ỷ nhìn Lâm Bắc Phàm đứng phía dưới, nàng đắc ý: “Quân sư nhìn đi, mất biếtbao nhiêu năm cuối cùng trẫm cũng có được vương triều, ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, cả quá trình công chúa điện hạ cũng không dễ dàng gì... À không, hiện giờ phải gọi là bệ hạ chứ, ha ha!"
“Có điều trẫm vẫn thích gọi ngươi là quân sư!"
Tử Nguyệt nữ đế nhảy xuống khỏi long ỷ và tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nàng cười: “Quân sư, chiếc long ỷ này cũng có một phần của ngươi, ngươi mau ngồi đi!"
Nói đoạn, nàng bèn kéo Lâm Bắc Phàm về phía long ỷ.
“Hả... vậy sao được? Ta đâu phải hoàng đế...” Lâm Bắc Phàm thấy ngại.
“Quân sư, ngươi mau ngồi xuống cho trẫm!"
Lâm Bắc Phàm bị ép ngồi xuống, còn Tử Nguyệt nữ đế thì ngồi bên cạnh, nàng cười khanh khách: “Quân sự, ngươi thấy thế nào?"
Lâm Bắc Phàm ngó trái ngó phải: “Chẳng thấy thế nào cả, chỉ là cái ghế vàng mà thôi! Thế nhưng nhiều người lại tranh giành nhau vì nó, đã thế còn không tiếc tính mạng, huynh đệ tương tàn, phụ tử tương tàn, những sự việc như vậy xảy ra rất nhiều!"
“Ví dụ như hoàng đế Đại Nguyệt cũng ngồi long ỷ hơn hai mươi năm đã bị ngươi cướp mất, đầu cũng lìa khỏi cổ! Thế nên cái ghế này không đơn giản đâu, hễ ngồi lên là sẽ trở thành người cô độc! Mặc dù có cả thiên hạ nhưng thực chất lại như không có gì, sống còn chẳng tự do tự tại bằng người bình thường, thà không làm còn hơn!"
Tử Nguyệt nữ đế cảm thán: “Đúng vậy đó, nếu không phải gánh trọng trách trên vai thì trẫm cũng không muốn ngồi cái ghế này đâu! Dựng nước khó, giữ nước càng khó hơn! Thế nên quân sư à, ngươi ở lại đây đi, trẫm cần ngươi, Tà Nguyệt cũng cần ngươi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, ta cũng muốn ở lại lắm, nhưng ta cũng thân bất do kỉ mà thôi..."
Tử Nguyệt nữ đế nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi bớt kiếm cớ đi, ngươi không nỡ xa nữ nhân ở Đại Võ kia chứ gì?"
"Nữ nhân nào?” Lâm Bắc Phàm giả bộ không hiểu.
“Hừ! Tất nhiên là nữ đế của Đại Võ!"
Tử Nguyệt nữ đế hừ một tiếng, nàng hơi ghen: “Quân sư, ngươi đừng giả bộ với trẫm nữa, trẫm biết chuyện giữa các ngươi từ lâu rồi! Đầu năm lúc ở Lâm phủ, trẫm đã thấy nữ đế Đại Võ, nhìn cái là biết nàng ta trao trái tim cho ngươi rồi! Hơn nữa hiện giờ các ngươi còn bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, vài tháng nữa sẽ cử hành đại hôn, trẫm nói có đúng không?"
Lâm Bắc Phàm hoảng loạn, sao Tử Nguyệt nữ đế lại biết rõ như vậy? Quả này hắn phải lừa gạt nàng kiểu gì đây? “Có điều trẫm hiểu được!"
Tử Nguyệt nữ đế vuốt ve gương mặt của Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ si mê: “Một nhân tài hiếm có khó tìm như quân sư đây, nữ nhân kia cũng không mù, sao nàng có thể từ bỏ ngươi?"
Lâm Bắc Phàm lập tức vui mừng gật đầu.
Ngươi hiểu là tốt, hiểu là vạn tuế.
“Nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó!"
Tử Nguyệt nữ đế nói: “Nếu không phải quân sư cứ lấp lửng không ngừng tỏa ra mê lực thì nữ nhân kia sao có thể nhìn trúng ngươi?"
Lâm Bắc Phàm biện minh: “Bệ hạ, vậy là ngươi không hiểu rồi..."
“Im miệng! Cái tính đào hoa của ngươi ấy! Còn nói trẫm không hiểu.... Ngươi thử tính xem đến giờ ngươi đã câu được bao nhiêu nữ nhân rồi?"
Tử Nguyệt nữ đế quát: “Ai cũng nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng xinh đẹp diễm lệ! Hay lắm, tất cả đều vào lưới của ngươi, một người cũng không chừa!"
Lâm Bắc Phàm khổ sở: “Bệ hạ bớt giận, ta chỉ phạm phải lỗi sai mà toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này phạm phải thôi!"
“Ngươi còn nói lý hả?” Tử Nguyệt nữ đế tức đến nỗi phải cấu Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm kêu đau oai oái.
Sao nữ nhân tức giận đều giống nhau vậy? Ai cũng thích cấu véo người khác, con mẹ nó đau vãi!