Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

“Tục danh của lão phu à?"   

             Đối phương cười khổ lắc đầu: “Sống lâu quá, đã sớm quên mất rồi! Ba trăm năm nay, trơ mắt nhìn từng người bạn già một ra đi, chỉ còn lại một mình ta lẻ loi cô độc... vì không để mình quá mức đau khổ mà rất nhiều thứ đã quên mất! Ngươi thích gọi gì thì gọi cái đó, gọi ta là lão già cũng được, gọi ta là lão ăn mày cũng không sao... ha ha!"   

             Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, vậy mà lão tiền bối này đã sống hơn ba trăm năm!   

             Còn cổ hơn cả một hoàng triều nữa!   

             Bạch Quan Âm nói: “Tiền bối quả thật không có tục danh gì, lúc trước khi ta hỏi hắn ta cũng không đáp, trực tiếp gọi tiền bối là được!"   

             Lâm Bắc Phàm gật đầu, đổi cách gọi: “Tiền bối"   

             Bạch Quan Âm hừng hực ý chí chiến đấu: “Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ đều đã đến đây, chúng ta phân cao thấp một trận đi, thế nào?"   

             Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đúng ý ta!"   

             Sau đó, hai người cùng nhìn về phía lão giả.   

             Lão giả vừa nhả khói thuốc vừa cười ha ha, gật đầu: “Được, rất lâu rồi lão hủ chưa hoạt động gân cốt, để ta chơi với hai người các ngươi! Tiếp chiêu!"   

             Vừa dứt lời, tẩu thuốc trong tay đã bị ném đi, quăng về phía Lâm Bắc Phàm.   

             Hắn không dám đắc ý.   

             Tuy chỉ là một tẩu thuốc bình thường nhưng cộng thêm ý chí võ đạo của lão giả sẽ biến thành thần binh lợi khí kiên cố không gì phá nổi, sở hữu uy lực dời non lấp bể, giống như phi đao của Lâm Bắc Phàm vậy.   

             Trên tay hắn hóa ra một quầng sáng màu vàng, tung một quyền đánh bay nó về.   

             Lão giả tiếp được tẩu thuốc, cười lớn bảo: “Công phu hay lắm!"   

             Lại ra tay đánh tiếp!   

             Bạch Quan Âm cũng ra tay.   

             Nàng đồng thời ra tay với cả hai người, một tay siết thành quyền đánh về phía lão giả, một tay siết thành quyền đánh Lâm Bắc Phàm.   

             Hai vị cường giả đồng thời ra tay, Lâm Bắc Phàm không thể không đồng thời ứng phó.   

             Lão giả cũng như thế.   

             Ba vị cường giả đỉnh cấp đương thời đã đánh nhau như vậy!   

             Mỗi một chiêu thức đều sở hữu thần uy tối cao, đều như dời non lấp bể, hoặc hủy thiên diệt địa!   

             Chỉ riêng một chút dư uy trong đó rơi xuống đã có thể giết chết Tiên Thiên trong một giây.   

             “Ầm!"   

             “Ầm!"   

             Trong nháy mắt, một mảnh rừng sâu núi thẳm bị hủy diệt đến hoàn toàn thay đổi, bãi bể nương dâu cũng chỉ là như thế!   

             Nhưng ba người vẫn chiến đấu như cũ, đã không để ý đến tình hình bên ngoài nữa!   

             Tuy đều là Đại Tông Sư tối cao đương thời nhưng cách đánh của bọn họ đều hơi khác nhau.   

             Ví dụ như lão giả, chiêu thức của hắn ta vô cùng bình thường thậm chí có hơi vụng về giống như một đứa trẻ ngay cả đi đường còn không vững, hoặc là một lão già uống rượu say, tùy tiện đánh một quyền vậy. Nhưng người ta đã đạt đến cảnh giới trở lại nguyên trạng, mỗi một quyền đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ.   

             Chiêu thức của Bạch Quan Âm cũng đơn giản nhưng lại khá gọn gàng dứt khoát.   

             Ra quyền là ra quyền, ra chưởng là ra chưởng, tung cước là tung cước, không chơi hư chiêu với ngươi, nhưng mỗi một chiêu thức đều được nàng phát huy đến cực điểm, cực kỳ hoàn mỹ, quả thật chính là quyển sách tuyệt học.   

             Đến lượt Lâm Bắc Phàm thì lại khác.   

             Hắn đánh vô cùng linh hoạt, thay đổi đa dạng, khiến người không nhìn ra chiến thuật của hắn.   

             Ba người đại chiến, vốn dựa theo thực lực xếp hàng chắc hẳn là Bạch Quan Âm xếp đầu tiên, lão giả xếp giữa rồi Lâm Bắc Phàm xếp chót.   

             Bạch Quan Âm đã từng đánh bại lão giả cho nên theo lý xếp hàng trước.   

             Lâm Bắc Phàm vừa mới trở thành Đại Tông Sư tối cao, nền móng thật sự quá nông cho nên xếp cuối.   

             Nhưng điều khiến lão giả buồn bực chính là hắn ta đánh không lại Bạch Quan Âm cũng thôi đi, dù sao cũng đã từng thua...   

             Nhưng bây giờ, hình như cũng không đánh lại được cả Lâm Bắc Phàm.   

             Lực phòng thủ của hắn vô địch, cơ thể còn cứng hơn cả kim cương, đánh lên người hắn tay cũng đau, nội lực thì vô biên vô tận, có thể nhanh chóng hồi phục.   

             Tuổi còn trẻ chắc hẳn kinh nghiệm thiếu thốn mới phải, nhưng đối phương còn lão làng hơn cả hắn ta.   

             Hơn nữa, sở hữu các loại chiêu thức kỳ quái, ví dụ như hô mưa gọi gió, gọi sấm chớp, tấn công bằng tinh thần...   

             thường rất bất ngờ, hại hắn ta suýt chút nữa thì mất mặt.   

             Cả người từ trên xuống dưới dường như không có khuyết điểm!   

             Lão giả không khỏi chìm vào trong nghi ngờ, tiểu tử này sẽ không phải yêu quái khoác da người đấy chứ?   

             Bằng không, sao có thể mạnh như thế?   

             Bạch Quan Âm cũng rất bất ngờ, Lâm Bắc Phàm hình như có hơi mạnh đến khó tin!   

             Vừa trở thành Đại Tông Sư tối cao đã đánh có qua có lại với hai cường giả lâu năm như bọn họ!   

             Ngay cả mấy lần nàng ra sát chiêu hắn đều có thể dễ dàng tiếp được!   

             Ngược lại là vị tiền bối đó có hơi luống cuống tay chân, lo cái này mất cái kia!   

             Trong lòng nàng không khỏi dâng lên hai chữ: Biến thái!   

             Như vậy sau nghìn chiêu, lão giả là người đầu tiên rút khỏi chiến trường, vừa hút tẩu thuốc vừa cười khổ, nói:   

             “Lão phu không được, tuổi tác lớn rồi có hơi không được trọng dụng, không kiên trì được lâu như vậy, các ngươi tiếp tục đi!"   

             Hai người hơi gật đầu, sau đó toàn bực ứng phó đối phương.
 

Advertisement
';
Advertisement