Giờ này khắc này, Lâm Bắc Phàm mới sâu sắc cảm giác được sự đáng sợ của Bạch Quan Âm!
Vì mỗi một chiêu thức của đối phương tuy thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng đều sổ hữu uy lực dời non lấp bể.
Một quyền đánh ra toàn bộ ngọn núi nhỏ đều bị san phẳng!
Lâm Bắc Phàm trở nên hơi khó nhọc.
Trừ phi sử dụng tuyệt chiêu cấm kỵ không phải ngươi chết thì là ta chết, bằng không sau nghìn chiêu sẽ thua!
Vì thế, sau khi hắn há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, cơ thể lập tức hóa thành một con rồng lấp lánh ánh vàng, điều khiển gió mưa sấm chớp, nhanh chóng di chuyển giữa không trung, vô cùng uy nghiêm.
Lão giả giật nảy mình: “Không phải yêu quái thật đấy chứ?"
Bạch Quan Âm cũng vô cùng ngạc nhiên.
Kim long há miệng rồng: “Hai vị chớ kinh ngạc, đây là thần công [Long Thần Công] mà ta tu luyện, luyện đến cảnh giới cao nhất có thể hóa thân thành rồng, thực lực tăng lên mấy lần!"
“Hóa ra là như thế, vậy mà thiên hạ còn có kỳ công như vậy!"
Lão giả gật đầu, cũng không biết có tin hay không...
Con rồng to lớn quay về phía Bạch Quan Âm, há miệng nói: “Đến đây!"
“Cầu còn không được!” Bạch Quan Âm quát to một tiếng, cơ thể giống như một đường ảo ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt con rồng, sau đó tung một chưởng.
Một chưởng này thoạt nhìn vô cùng bình thường, cũng không có khí thế kinh thiên động địa, cũng không có sát khí ngút trời, càng không thể cảm giác được một chút kình khí nào.
Cảm giác không giống chiêu thức mà một vị Đại Tông Sư tối cao có thể đánh ra, nhưng một chưởng này lại vô cùng cao minh, vì Bạch Quan Âm đã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong một chưởng này, cũng không hề phát ra ngoài cho nên không nhìn ra được sự thay đổi gì.
Một chưởng này đã đánh lên cơ thể rồng to lớn như thế.
“Ầm!” Phát ra tiếng vang to lớn.
Giống như không gian cũng bị đánh vỡ vậy.
Nhưng Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hơi đau đớn, hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được.
Nếu đổi lại là trước kia, chịu một chưởng như vậy chắc chắn sẽ trọng thương, phun ra máu.
Không thể không nói sau khi chuyển hóa thành cơ thể rồng, toàn thân đều là vảy rồng, lực phòng ngự tăng lên rất nhiều.
Bạch Quan Âm vô cùng ngạc nhiên, một chưởng hàm chứa toàn bộ sức lực của mình dường như cũng không mang tới được tác dụng gì.
“Thần Long Bài Vĩ!” Lâm Bắc Phàm khống chế cơ thể rồng, quất đuôi một cái.
Bạch Quan Âm không dám đỡ, quay người một cách linh hoạt, giống như dịch chuyển tức thời, tránh được một chiêu Thần Long Bài Vĩ này.
Sau đó chiến ý nhanh chóng dâng cao, tiếp tục chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm cũng như thế, mới đầu còn chưa quen khống chế cơ thể rồng, bị Bạch Quan Âm đánh trúng mấy lần, nhưng cũng không bị thương.
Cùng với hắn khống chế cơ thể rồng càng lúc càng linh hoạt, chiến lực càng ngày càng mạnh, một vuốt rồng ấn xuống đã phá hủy một đỉnh núi.
Tùy tiện quét đuôi một cái đã quét sạch một mảnh rừng.
Thậm chí còn có thể phun ra khí rồng tạo thành một biển lửa.
Bạch Quan Âm dần chật vật!
Con kim long này quá vô địch rồi!
Toàn bộ cơ thể cứng như kim cương, đánh thế nào cũng không phá được hàng phòng thủ.
Hơn nữa còn biết tấn công bằng pháp thuật, vừa phun lửa vừa phóng sấm sét, thật sự là ép người phát điên.
Nhưng nàng cũng càng đánh càng hưng phấn.
Nhiều năm như vậy cuối cùng nàng cũng gặp được một đối thủ đáng để chiến một trận!
Chỉ có như thế mới có thể chỉ dẫn mình trên con đường tiến lên, tương lai mới có hy vọng chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!
Vì thế chiến lực của nàng thăng hoa đến cực điểm, lại đột phá hơn trước một chút!Phải biết rằng, tu luyện đến cảnh giới Đại Tông Sư tối cao, trên cơ bản đã thuộc hàng võ giả cực hạn, mỗi lần đột phá hơn trước một chút đều là tiến bộ cực lớn, là cơ hội có cầu cũng chẳng được!
Bạch Quan Âm đánh rồi lại đánh, đánh đến đột phá!
Đối với thiên phú võ học của nàng, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể cảm thán thật sự là một yêu nghiệt!
Lão giả đợi ở một bên đã sớm xem thế là đủ rồi.
“Hai người trẻ tuổi này thật sự quá dọa người, người này yêu nghiệt hơn người kia! Không thể không thừa nhận mình đã già rồi, không theo kịp bước chân của người trẻ tuổi!"
Đúng lúc này, sắc trời đã hơi sáng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy đã đến lúc trở về, vì thế hắn hô to: “Bạch Quan Âm, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta tự thể hiện một chiêu tuyệt học của mình, ngày khác lại chiến tiếp, được không?"
Bạch Quan Âm gật đầu đáp: “Được!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Bạch Quan Âm dường như tung ra một chưởng lại dường như tung ra trăm chưởng, toàn bộ thiên địa đều là chưởng ảnh.
Hơn nữa, những chưởng ảnh này đều có thể chồng lên nhau.
Nếu trăm chưởng này chồng lên nhau sẽ tạo tạo thành lực sát thương gấp trăm lần, vô cùng khủng khiếp! Lâm Bắc Phàm nhìn thấu huyền cơ, không dám đắc ý, cũng thi triển tuyệt học.
“Vạn Lôi Oanh Đỉnh!"
Tia sét tím trên trời đánh xuống ầm ầm.
Bị Lâm Bắc Phàm điều khiển, nó hóa thành một cột lôi khủng bố phóng tới.
Chưởng ảnh và cột lôi va chạm dữ dội với nhau!
“Ầm ầm ầm..."
Thiên địa dường như đều sup đổ!
Động tĩnh to lớn này đến ngay cả kinh thành cách đó hai trăm dặm cũng cảm giác được, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn với ánh mắt kinh hãi.
“Bên đó xảy ra gì thế, âm thanh lại đinh tai như vậy?"
“Cảm giác sống tiếng sấm, rất dọa người!"
“Hình như ta nhìn thấy một con rồng..."