Đại khái khoảng nửa chung trà sau, trời đất lại khôi phục như thường.
Lâm Bắc Phàm đã hồi phục hình người, đứng sừng sững giữa không trung, hơi thở hổn hển.
Bạch Quan Âm cũng như thế, trải qua trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến bộ đồ trắng tinh không tỳ vết của nàng dính chút bụi bẩn, có hơi hỗn loạn.
Nhưng hai người đều vô cùng vui vẻ.
Rất lâu rồi không đánh sảng khoái như thế, sướng từ đầu đến chân.
Luận võ quyết đấu chính là phải gặp được đối thủ ngang sức ngang tài mới có thể đánh đến sảng khoái được. “Ha ha! Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!"
Lão giả vỗ tay bay tới, cười bảo: “Lão phu thật sự đã rất lâu rồi chưa thấy được màn quyết đấu đặc sắc như thế... Không, nên nói đây là trận quyết đấu đặc sắc nhất mà lão phu từng thấy! Cho dù là năm trăm năm trước, chỉ sợ cũng chưa thấy được trận so tài xưa nay chưa từng có như vậy! Vẫn là may mắn của lão phu! Ha ha!"
“Tiền bối quá khen!” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đồng thanh hô.
“Lão phu cũng không quá khen chút nào, chỉ nói thật mà thôi!"
Lão giả hút thuốc, cười với vẻ ngưỡng mộ và bảo: “Hơn nữa các ngươi còn trẻ như thế, tiềm lực to lớn, tương lai vẫn còn cơ hội có thể tiến thêm một bước, chứng đạo cảnh giới Lục Địa Thần Tiên! Thật khiến người ngưỡng mộ!"
Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm gật đầu.
Bọn họ đều vô cùng có tự tin bước ra một bước cuối cùng đó, trở thành Lục Địa Thần Tiên.
Lão giả vừa hút thuốc vừa nhìn gương mặt của hai người trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cười bảo: “Đúng rồi, các ngươi có hứng thú kết thành đạo lữ không?"
“Hả?” Lâm Bắc Phàm và Bạch Quan Âm đều ngây người.
“Ý của lão phu là, các ngươi có hứng thú kết thành vợ chồng không?"
Lão giả cười bảo: “Dù sao con đường võ đạo cũng dài đằng đẵng, có người đồng đạo nắm tay cùng tiến lên là tốt nhất! Các ngươi lại đang trẻ tuổi, đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp, kết làm vợ chồng là thích hợp nhất!"
Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ lên, xấu hổ bảo: “Tiền bối nói lung tung gì vậy? già mà không đứng đắn!"
"Ta cũng không nói lung tung đâu!"
Lão giả hút một hơi thuốc, cười khổ và bảo: “Ta lấy thân phận của người từng trải để khuyên các ngươi đấy! Các ngươi nhìn lão phu mà xem, sống đến từng này tuổi rồi, nhìn người thân và bạn bè của mình từng người một chết đi, thẳng đến khi thế gian chỉ còn lại một mình mình, sự cô độc và khổ sở trong này, các ngươi biết không?” Hai người Lâm Bắc Phàm đều im lặng vì từ trong giọng nói của lão giả, bọn họ nghe ra được sự bi thương vô tận. Có đôi khi sống quá lâu không phải là một loại hạnh phúc mà là một loại khổ hình, vì thế gian đã không còn ai hiểu được hắn ta nữa.
“Cho nên lão phu hy vọng bi kịch của mình đừng tái diễn trên người người khác!"
Lão giả khuyên nhủ: “Các ngươi còn trẻ, hơn nữa lại là cường giả đỉnh cấp đương thời, năm tháng tương lai rất dài, nếu các ngươi có thể nắm tay nhau cả đời, tương lai chắc chắn sẽ không cô độc nữa! Đây chính là chuyện tốt có cầu cũng không được đâu!"
“Tiền bối đừng nói nữa!” Sắc mặt của Bạch Quan Âm đỏ bừng.
Tuy nàng cũng cảm thấy lão giả người ta nói có lý nhưng đừng nói trước mặt mà!
Nói thế nào thì nàng cũng là một nữ nhân, hơn nữa còn là một cô gái chưa chồng, gặp phải loại chuyện này khó tránh khỏi sẽ xấu hổ!
“Ồ, sao có thể không nói được chứ?"
Lão giả lắc đầu cười bảo: “Người trẻ tuổi các ngươi da mặt đúng là mỏng thật! Nếu không chọc thủng một tầng giấy này, chỉ sợ sau này sẽ bỏ lỡ mất, thật sự đáng tiếc! Cho nên lão phu tới làm thay vậy!"
Lão giả mỉm cười, nói: “Sau khi kết thành đạo lữ, các ngươi chính là người một nhà, có thể cùng nhau thảo luận võ đạo, cùng nhau tiến bước, nắm tay bầu bạn một đời, chuyện tốt biết bao nhiêu!"
“Lỡ như sau này có con thì lại càng đẹp!"
“Tư chất của các ngươi yêu nghiệt như thế, con cái mà các ngươi sinh ra chắc chắn cũng sẽ kế thừa thiên phú yêu nghiệt của các ngươi, cộng thêm sự bồi dưỡng tỉ mỉ của các ngươi, chắc chắn lại là một cường giả đỉnh cấp đương thời! Thậm chí có hy vọng thành Lục Địa Thần Tiên!"
“Cho nên, các ngươi phải sinh thêm vài đứa, đừng lãng phí thiên phú của bản thân các ngươi! Nếu khi ấy lão già này còn sống, ta còn có thể nhận làm đồ đệ, truyền lại y bát của mình!"
“Như vậy, lão phu cũng coi như có người kế nghiệp rồi, ha ha!"
Lão giả càng nói càng hưng phấn, nhưng Bạch Quan Âm lại không kiềm chế được!
Mới nói mấy câu thôi đã có cả con luôn rồi, hơn nữa còn mấy đứa lận!
Còn nói tiếp, chỉ sợ...
Vì thế nàng vội chuồn: “Hai vị, ta còn có chuyện, xin đi trước!"
Chớp mắt cái đã biến mất tăm, chạy cực kỳ nhanh “Rốt cuộc... da mặt của đứa trẻ này vẫn mỏng lắm!"
Lão giả cười khổ lắc đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm da mặt khá dày ở bên cạnh, cười bảo: “Thế nào, cân nhắc thử ý kiến của lão phu đi, thấy sao?"
Lâm Bắc Phàm xấu hổ vô cùng: “Tiền bối, xin ngươi đừng khuyên nữa!"
“Sao có thể không khuyên được? Các ngươi đều là cường giả đỉnh cấp đương thời, lại là người trẻ tuổi, quả đúng là nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp!"
Lão giả lại khuyên.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục ngại ngùng: “Tiền bối, ngươi thật sự không cần khuyên ta mà nên khuyên nàng ấy nhiều hơn, ta muốn lấy!"
Lão giả: “..."
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nghĩ ngợi rồi bảo: “Tiền bối, chuyện này nhờ ngươi nhé! Sau khi thành công, ta sẽ cho con của chúng ta bái ngươi làm thầy!"
Đôi mắt của lão giả sáng ngời: “Được! Chốt rồi đấy nhé!"