Trong hoàng cung của Tà Nguyệt vương triều.
Quần thần tiến vào cung báo cáo chuyện này, hỏi có nên phái người đi cướp thần đan không.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Không cần để ý!"
“Bệ hạ, tại sao?” Chúng thần khó hiểu.
Trường sinh bất lão là tâm nguyện của mỗi một đế vương, như vậy có thể có đại quyền mãi mãi thống trị thiên hạ, hưởng lạc phú quý.
Tại sao bệ hạ của chúng ta thoạt nhìn lại không để ý như thế?
“Vì Tà Nguyệt chúng ta vừa mới phục quốc còn có trăm việc cần phải lo, thực lực nhỏ bé! Nếu vì vậy mà tổn thất nhiều sức mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của quốc gia, rất không khôn ngoan! Trẫm cũng không thể lấy quốc gia và dân chúng của mình ra mạo hiểm được!” Tử Nguyệt nữ đế cười bảo.
“Bệ hạ anh minh"
Chúng thần cúi người, cảm thấy vui mừng vì quốc gia mình có một hoàng đế lý trí như thế.
Tử Nguyệt nữ đế bị chúng thần nhìn với ánh mắt kính phục như vậy cũng thấy hơi lâng lâng.
Thật ra sở dĩ nàng lý trí như thế hoàn toàn là vì Lâm Bắc Phàm.
Trong khoảng thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau ấy, nàng đã nghe được một tin tức kinh người từ trong miệng Lâm Bắc Phàm, đó là thuốc dẫn xương rồng cần để luyện chế thuốc trường sinh bất lão toàn là mua từ tay hắn với giá cao ngất ngưởng.
Mà xương rồng trong tay hắn là giả, hoàn toàn không có công hiệu thần kỳ gì cả.
Xương rồng giả chắc chắn không thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, khi ấy nghe được thông tin này nàng cũng kinh ngạc.
Hay thật, quân sư yêu dấu của nàng lại lợi dụng xương rồng giả để chơi người thiên hạ một phen, lá gan cũng thật sự quá lớn!
“Nhưng, tuy chúng ta không giành được thần dược nhưng có thể phái một vài người qua đó thừa nước đục thả câu, khuấy đảo đến long trời lở đất!” Tử Nguyệt nữ đế cười khà khà: “Chỉ có khiến bọn họ đánh nhau thì mới có lợi cho Tà Nguyệt chúng ta!"
“Bệ hạ anh minh!” Chúng thần lại cúi người. Trong rất nhiều quốc gia khác, chỉ có Đại Võ hoàng triều là khá bình tĩnh.
Cho dù bên ngoài đồn dữ dội thế nào cũng không phái người đi, giống như không để tâm đến chuyện này vậy.
Nhưng vào một tối hôm luyện đan ấy, Lâm Bắc Phàm chợt rời khỏi kinh thành, mỉm cười bay đến Đại Viêm cách nghìn dặm xa xôi.
“Loại chuyện tốt này làm sao có thể thiếu ta được? Ta tới cho các ngươi thêm một mồi lửa để bùng cháy thêm đây!"
Sau khi đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, tốc độ bay của Lâm Bắc Phàm vô cùng nhanh, chưa đến thời gian một nén hương đã bay hơn nghìn dặm, tới bầu trời kinh thành Đại Viêm.
Lúc này, kinh thành Đại Viêm được canh phòng nghiêm ngặt.
Để bảo vệ hộ tống lần luyện đan lần này, hoàng đế Đại Viêm đã triệu tập đại quân năm mươi vạn người tới canh phòng kinh thành, đồng thời cũng điều hơn tám mươi phần trăm cao thủ tại cảnh nội hoàng triều tới bảo vệ kinh thành.
Thực lực thế này cũng được tính là vô cùng hùng hậu.
Thế nhưng tuy cao thủ của hoàng triều Đại Viêm đông đảo nhưng cao thủ bên ngoài còn nhiều hơn.
Bọn họ đều trốn ở khắp các nơi trong kinh thành, chờ thời cơ hành động.
Lúc này, trong hoàng cung.
Hoàng đế Đại Viêm, hoàng thân quốc thích và văn võ trong triều đều tập trung lại đây, chứng kiến thời khắc luyện đan nghìn năm có một này.
Tại chính giữa quảng trường của hoàng cung đặt một lò luyện đan khổng lồ cháy đến đỏ rực, bên cạnh lò luyện đan đặt đầy các loại kỳ trân dị bảo, mấy thứ này đều là nguyên liệu luyện chế thần đan.
Trừ cái này ra còn có một người béo mập mặc đạo bào, đứng trước mặt lò luyện đan với vẻ nghiêm túc.
Không cần nói nhiều, người này chính là Không Hư đạo trưởng phụ trách luyện đan. Hoàng đế Đại Viêm đi lên, ân cần hỏi han: “Quốc sư, chuẩn bị đến đâu rồi?"
Không Hư đạo trưởng hành lễ: “Khởi bẩm bệ hạ, bần đạo đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi! Đợi thêm nửa nén nhang nữa là có thể mở lò luyện đan!"
Hoàng đế Đại Viêm mừng rỡ: “Tốt tốt tốt! Quốc sư chuẩn bị tiếp đi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa!"
“Bệ hạ, mời!” Không Hư đạo trưởng nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của hoàng đế Đại Viêm, khóe môi của Không Hư đạo trưởng hiện lên vẻ khổ sở.
Thật ra hắn ta cũng không muốn luyện đan đâu.
Nhưng bị hoàng đế Đại Viêm ép buộc, không luyện cũng phải luyện, bằng không sẽ rớt đầu ngay.
Nhưng nếu luyện chế, cũng không biết liệu có thành công hay không nữa. Thẳng đến bây giờ hắn ta cũng không hiểu được tại sao lần luyện đan ở Đại Hạ đó lại thất bại nữa.
Rõ ràng ngày lành tháng tốt như nhau, rõ ràng trình tự như nhau, rõ ràng phân lượng dược liệu như nhau, không hề sai sót gì cả, kết quả lại không thành công cũng khiến hắn ta buồn bực muốn chết.
Cho nên lần này có thể luyện chế ra thần đan hay không, trong lòng hắn ta cũng không có đáp án.
Thành công thì còn đỡ, nhưng nếu thất bại...
Hắn ta không có cách nào tưởng tượng ra được hoàng đế Đại Viêm đã tốn hết sạch nền móng hoàng triều, tràn ngập mong đợi sẽ đối xử với hắn ta thế nào nữa.
“Bỏ đi, được bước nào hay bước đấy!” Không Hư đạo trưởng thở dài một hơi.
Từ lần đầu tiên luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, vận mệnh của hắn ta đã không còn do bản thân hắn ta làm chủ nữa.
Nghĩ xong, hắn ta loại bỏ toàn bộ tạp niệm, tĩnh tâm lại, chuẩn bị luyện chế thần đan.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua nhanh chóng.
Không Hư đạo trưởng mở mắt, hô to một tiếng: “Gió tới!"
Sau đó phóng kình khí ra ngoài, hình thành một cơn gió lớn thổi về phía lò đan, khiến ngọn lửa bên trong lò đan càng thêm vượng.
Tiếp đó hắn ta lại hô một tiếng: “Lửa tới!"
Trên tay ngưng tụ ra một ngọn lửa, đánh vào trong lò đan.
“Nước tới!"