Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)

Lính hậu cần run như cầy sấy trước sự uy hiếp của đại quân: “Các vị đại gia tha mạng, không phải chúng ta không muốn cho các ngươi ăn no mà là chúng ta đã không còn lương thực nữa rồi!"   

             Toàn quân xôn xao ngay lập tức.   

             “Gì cơ? Không còn lương thực nữa? Đùa gì vậy?"   

             “Ta vượt quãng đường xa xôi nghìn dặm tới đây đánh trận mà ngươi lại nói với ta là hết lương thực, thế ta tới đây để làm gì chứ?"   

             “Chắc chắn là các ngươi âm thầm ăn chặn hết rồi đúng không, mau giao lương thực ra đây!"   

             Lính hậu cần tiếp tục xin tha: “Các vị hảo hán tha mạng, chúng ta thực sự không còn lương thực nữa! Tuyết đã rơi sáu ngày liên tiếp, lương thực của chúng ta cũng bị đứt đoạn trong sáu ngày, giờ lấy đâu ra lương thực nữa chứ?"   

             Lúc này, cuối cùng mọi người cũng nhận ra.   

             Tuyết rơi sáu ngày liên tiếp, bọn họ còn chẳng thể ra khỏi thành thì sao lương thực có thể vận chuyển tới nơi này? Không có lương thực thì chẳng phải bọn họ sẽ chết đói ở đây hay sao?   

             Thế là các binh sĩnh bèn nhao nhao lên, bọn họ trở nên điên cuồng, thi nhau tranh giành số lương thực còn lại.   

             “Ta muốn ăn, bằng không ta sẽ chết mất!"   

             “Đây là của ta! Là của ta hết!"   

             “Cút ra cho ta! Không được cướp lương thực của ta!"   

             Đại quân cả trăm vạn người bỗng loạn như cào cào.   

             Các vị tướng lĩnh vội vàng chạy tới và an ủi: “Các vị tướng sĩ đừng đánh nhau cãi nhau nữa, lương thực sẽ có thôi! Chỉ cần tuyết ngừng rơi là lương thực của chúng ta sẽ được vận chuyển tới! Trận tuyết này đã kéo dài sáu ngày, sắp sửa kết thúc rồi, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi!"   

             Dưới sự an ủi của tướng lĩnh các nước, các binh sĩ tạm thời lấy lại được bình tĩnh. Bọn họ ăn cháo loãng và trải qua một ngày.   

             Trong lòng bọn họ đều nghĩ khi tuyết ngừng rơi là lương thực sẽ được vận chuyển đến, như vậy là bọn họ không còn phải chịu cảnh chết đói nữa.   

             Thế nhưng ngày hôm sau, tuyết vẫn không ngừng rơi, trời đất lạnh cóng.   

             Các binh sĩ thất vọng tràn trề, bọn họ lại làm loạn lên, tranh nhau lương thực. Sau đó, sau khi có mấy vạn người chết, bọn họ lại bị các tướng lĩnh đàn áp.   

             Ngày thứ ba cũng vậy, tuyết vẫn rơi đều.   

             Thế là các binh sĩ không nhìn thấy hi vọng lại bắt đầu đánh nhau, khiến chục vạn người chết.   

             Ngày thứ tư, bọn họ đã không thể đánh nhau được nữa.   

             Bởi lẽ đã mấy hôm không ăn cơm, hiện giờ bọn họ đã chẳng còn chút sức lực nào, rất nhiều người không chết vì đói thì cũng chết vì giá lạnh...   

             Không có lương thực mà trời lại lạnh căm căm, bọn họ lại không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể đợi chết.   

             Cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp toàn quân.   

             Tướng lĩnh các nước trông thấy cảnh tượng ấy mà sốt ruột vô cùng, thế nhưng trong tay bọn họ không có lương thực, bọn họ có sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì.   

             Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, để mặc tuyết trắng phủ lên mặt, đoạn lại nhịn không được mà lớn giọng mắng: “Đã mười ngày trôi qua rồi mà sao tuyết vẫn chưa ngừng rơi vậy? Ông trời định cho chúng ta chết đói hay gì?"   

             "Lưu tướng quân, hiện giờ không phải lúc để mắng chửi, chúng ta nên bình tĩnh mà suy nghĩ cách giải quyết vấn đề lương thực!” Một lão tướng quân khuyên bảo.   

             “Giải quyết kiểu gì bây giờ?” Đối phương gắt lên: “Tuyết không ngừng rơi, trên đường toàn là tuyết nên di chuyển vô cùng khó khăn! Chúng ta không ra ngoài được mà lương thực cũng không thể vận chuyển tới chỗ chúng ta! Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách đợi chết thôi ngươi có biết không?"   

             Lão tướng quân bị mắng xối xả, hắn ta thấy ấm ức nên cũng gào lên: “Lưu tướng quân, sao lão phu lại không biết? Trong lòng ngươi khó chịu, chẳng lẽ lão phu lại dễ chịu chắc? Ngươi nên để tâm vào việc giải quyết vấn đề lương thực chứ không phải tức giận!"   

             Đối phương tiếp tục quát: “Ta mà nghĩ được cách giải quyết vấn đề thì còn phải đợi chờ sao? Triệu tướng quân, ngươi mà hô biến được lương thực ra đây thì bảo ta gọi ngươi là cha ta cũng tình nguyện!"   

             “Hừ! Ngươi nói kiểu gì thế? Không biết cách nói chuyện cho đàng hoàng hả?"   

             “Hiện giờ ta đang nói chuyện rất đàng hoàng với ngươi đấy thôi?"   

             Hai vị tướng quân bắt đầu cãi nhau, suýt chút nữa còn động tay động chân.   

             “Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, giữ sức đi!"   

             Những vị tướng quân khác tách hai người ra rồi khuyên nhủ: “Hiện giờ đang lúc khó khăn, chúng ta phải đoàn kết thì mọi người mới đoàn kết được! Nếu lương thực đã không thể vận chuyển đến thì chúng ta phải tự nghĩ cách giải quyết vấn đề cơm ăn! Hiện giờ chúng ta hãy ra lệnh cho các võ giả đi tìm kiếm đồ ăn, đào vỏ cây, rễ cây hay gì cũng được, miễn là có thể ăn thì lấy hết!"   

             “Như muối bỏ bể thôi, có tác dụng thật ư?"   

             “Chống đỡ được bao lâu hay bấy lâu, bằng không chúng ta sẽ chết đói thật đấy!"   

             “Ôi, giờ cũng chỉ đành làm vậy thôi!"   

             Mọi người thở dài thườn thượt rồi lập tức phái các võ giả đi tìm đồ ăn. Nhìn tuyết bay đầy trời, các vị tướng sĩ nhếch miệng tỏ vẻ khổ sở, trong lòng bọn họ hối hận vô cùng, biết vậy bọn họ đã không xuất binh rồi! Chưa đánh được ít đất nào đã bị mắc kẹt ở đây, lại còn phải chịu đói chịu rét.   

             Cũng trong mười ngày này, đại quân đã có hơn bốn mươi vạn người chết. Lúc đánh Đại Viêm số người thương vong của bọn họ còn chẳng lớn như vậy.
 

Advertisement
';
Advertisement