Hiện giờ trời vẫn đang đổ tuyết, không biết sẽ còn bao nhiêu người ra đi nữa, không biết bọn họ còn chịu đựng được đến khi nào?
Điều đáng sợ nhất chính là nhỡ đâu Đại Viêm dẫn binh tới đánh thì bọn họ biết phải làm thế nào? Chỉ cần ba đến bốn chục vạn binh mã thôi là có thể tiêu diệt cả đại quân trăm vạn người của bọn họ. Tiếp đó, các võ giả đều đi tìm kiếm đồ ăn. Mặc dù như muối bỏ bể nhưng tốt xấu gì cũng giúp nhiều người sống sót, số lượng người thương vong cũng không còn quá nhiều nữa.
Cứ vậy, bọn họ chống đỡ trong bốn ngày, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
Vài tia nắng le loi xuyên khoa tầng mây nặng trịch và chiếu xuống mặt đất, thời tiết dần dần ấm hơn, băng tuyết bắt đầu tan. Điều này cũng đồng nghĩa với việc những ngày tháng gian khổ của bọn họ đã trôi qua. Liên quân bảy nước vui mừng như trông thấy niềm hi vọng mới.
“Cuối cùng trời cũng nắng rồi, tốt quá rồi!"
“Ta được sống rồi!"
"Mọi người cố chịu đựng, lương thực sẽ được vận chuyển tới nhanh thôi, buổi tối là tới!"
“Chúng ta sắp có lương thực để ăn rồi!"
Lúc này, bên ngoài thành truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Đại quân liên minh của bảy nước lại càng vui mừng hơn.
“Đừng bảo là lương thực được vận chuyển tới rồi nhé?"
"Tốc độ nhanh thật đấy!"
“Mau nhóm lửa, lương thực tới là cho vào nồi luôn!"
Tuy nhiên khi bọn họ xông ra ngoài thành để xem thì trông thấy một cảnh tượng vô cùng tuyệt vọng, toàn thân bọn họ như đông cứng lại.
Bởi lẽ thứ mà bọn họ trông thấy không phải quân vận chuyển lương thực mà là... đại quân của Đại Viêm! Phóng mắt nhìn, đại quân người đông như nêm, cờ vẫy phấp phới! Ít nhất cũng phải có bốn mươi vạn binh mã!
Lúc này, nguyên soái của Đại Viêm nhìn chằm chằm binh mã của bảy nước, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Liên quân bảy nước sắp đánh đến Đại Viêm chúng ta rồi, đúng là ghê gớm quá, hay lắm cơ! Hôm nay lão phu phải tính sổ với các ngươi! Nợ máu phải trả bằng máu!"
Hắn ta giương cao thanh đao trong tay rồi hét lớn: “Toàn quân xông lên, không được chừa đường sống cho bọn chúng!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Binh mã Đại Viêm bèn xông lên, trông bọn họ khí thế vô cùng.
Binh mã của bảy nước thì sợ đến mức lảo đảo chực ngã, sắc mặt bọn họ tái mét, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ là bọn họ xong đời rồi!
Cuối cùng, Đại Viêm gần như san bằng đại quân bảy nước và giành chiến thắng!
Chỉ có một vài cường giả Tiên Thiên và những võ giả Hậu Thiên có thực lực mạnh mẽ mới chạy trốn được, song điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cục.
Tiếp đó, binh mã Đại Viêm thừa thắng xông lên và thu lại tất cả lãnh thổ.
Thông tin về trận chiến nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.
Mọi người đều kinh ngạc trước thực lực của Đại Viêm, bên cạnh đó cũng phải lắc đầu ngao ngán với liên quân bảy nước.
“Thanh thế của liên quân bảy nước lớn thế, cả quá trình cũng rất thuận lợi, trận chiến nào cũng nắm chắc phần thắng, đã thế còn sắp đánh đến Đại Viêm. Thế nhưng tiếc thay trời đổ tuyết lớn, hủy đi toàn bộ cục diện!"
“Đúng vậy đấy, trận chiến này quá đáng tiếc!"
“Đại quân hai trăm vạn người cứ thế tan rã, tổn thất lớn mà chẳng thu lại được lợi lộc gì!"
“Chắc do ý trời rồi, Đại Viêm chưa tới số ấy mà!"
“Trận chiến này không có người thắng!"
Mọi người không nhịn được bắt đầu tính toán, trong năm nay, có ba lần tổ chức liên quân. Lần thứ nhất là do binh mã Đại Võ làm chủ, Lâm Bắc Phàm làm tổng nguyên soái, thống lĩnh binh mã của sáu nước cùng nhau tấn công Đại Hạ và giành được thắng lợi huy hoàng.
Lần thứ hai vẫn là binh mã của sáu nước, thế nhưng lần này binh mã Đại Võ không tham gia, đương nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không làm tổng nguyên soái dẫn binh đánh Đại Hạ, kết quả đại quân liên minh thua không còn một mảnh giáp, bị Đại Hạ đánh cho tơi bời.
Lần thứ ba thì là liên quân bảy nước tấn công Đại Viêm, Đại Võ cũng không tham gia, và kết quả là liên quân thua đậm! Dù bọn họ có một mở đầu thuận lợi nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua!
Mọi người đưa ra phỏng đoán: “Đại Võ có năng lực tiên tri, biết trận này thua nên mới không tham gia. Hay là bởi liên quân thiếu mất Đại Võ nên mới không thể thắng được nhỉ?” Cuối cùng thông qua phân tích, mọi người đúc kết lại điểm mấu chốt là Lâm Bắc Phàm.
Bởi lẽ Lâm Bắc Phàm chính là nguyên soái của Đại Võ, là người đi đầu trong việc quân sự của đất nước.
Đại Võ có muốn đánh không, đánh thế nào thì đều do hắn quyết định. Không cần biết có phải hắn đã nhìn thấu kết cục trận đấu hay là thiếu hắn dẫn dắt nên liên quân mới thua thảm bại, những điều này đủ để chứng minh hắn là người vô cùng bất phàm.
“Đây mới là quân thần chân chính chứ!"
Mọi người tâm phục khẩu phục.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang trải qua mùa đông ở kinh thành, hắn triệu tập vài vị tướng quân đến. “Như các vị biết đấy, liên quân bảy nước đã thua trận, Đại Viêm cũng bị tổn thất rất nhiều, tình hình hiện giờ vô cùng có lợi cho Đại Võ! Sang năm khi khai xuân, thời tiết ấm áp chính là lúc chúng ta dẫn quân tiến về phía Nam!
Thế nên mong các vị tướng quân hãy chuẩn bị cho thật tốt!"
Các vị tướng quân bắt đầu thấy hưng phấn, bọn họ rục rà rục rịch.
“Lại sắp đánh trận rồi, tốt quá!"
“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi, nhất định phải cho Đại Viêm thua thảm bại!"
“Nguyên soái, ngươi nói xem đánh như thế nào, chúng ta sẽ đánh như thế ấy!"