Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Ngoài cửa sổ khi trời vẫn tối mịt, Lưu Quần đã sớm rời giường, chỉ thấy y đi vào sân duỗi cái lưng, sau đó cầm khóa đá ở bên cạnh lên luyện tập vài cái, phía bắc của Thương huyện bọn họ chính là Liêu Quốc, đám Liêu binh đó thường xuyên xuôi nam cướp lương thực, Hà Bắc quân đóng trú trước kia căn bản không dùng được, thấy Liêu binh liền chạy, cho nên những người dân như Lưu Quần chỉ có thể nghĩ cách tự bảo vệ mình, cũng chính vì vậy cho nên người dân nơi đây gần như ai nấy đều luyện võ, hiện giờ Hà Bắc quân được xây dựng lại, Liêu quân cũng không dám tuỳ tiện xuôi nam, tuy nhiên Lưu Quần từ nhỏ đã luyện võ, cho nên mỗi ngày đều đã quen với việc phải luyện khí.  

             Tuy nhiên Lưu Quần chỉ nâng mười lần khóa đá thì đã cảm thấy toàn thân ra đầy mồ hôi, tay chân cũng không còn sức lực, điều này khiến y chỉ đành thở hổn hển bỏ khóa đá xuống, sau đó ảo não vỗ vỗ bả vai gầy ốm của mình, từ sau nạn hạn lớn năm ngoái, y chưa từng ăn một bữa no, cả người gầy vô cùng, nếu không phải căn cơ y tốt, e là ngay cả nâng khóa đá 5 lần cũng không nổi.  

             - Cơm còn không ăn đủ no mà còn luyện cái gì, hiện giờ Liêu quân cũng không dám xuôi nam nữa, luyện cũng vô dụng, tiểu tử ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực để đánh nhiều cá chút đi!  

             Chính vào lúc này, cha của Lưu Quần là Lưu Lão Tam đi từ trong nhà ra, nhìn thấy con trai thở hổn hển đứng trong sân, không kìm nổi liền lớn tiếng giáo huấn.  

             - Cha, cha trước kia là người ép chúng con luyện đấy, giờ ta luyện cha lại mắng con.  

             Lưu Quần lúc này có chút uỷ khuất nói, lúc nhỏ làm biếng không muốn luyện võ, vì thế mà y bị đánh không ít lần.  

             - Trước kia là trước kia, hiện giờ đám vương bát đản Hà Bắc quân đã được xây dựng lại rồi, Liêu quân không dám xuôi nam, ngươi còn luyện thứ này để làm gì?  

             Lưu Lão Tam lần nữa trừng mắt giáo huấn, trước kia Hà Bắc quân tác oai tác quái ở nơi đây, Lưu Lão Tam cũng không ít lần bị ức hiếp, điều này khiến y vô cùng căm hận Hà Bắc quân, cho dù hiện giờ Hà Bắc quân đã được xây dựng lại, những quan quân sĩ tốt ức hiếp bọn họ trước kia cũng bị đuổi sạch ra khỏi quân đội, nhưng mỗi lần khi nhắc tới Hà Bắc quân, y vẫn sẽ chửi vài câu.  

             - Hắc hắc, con nghe nói Hà Bắc quân lại tuyển người tiếp rồi, Trương nhị ca ở thôn đông đã đi rồi, nghe nói một tháng được không ít tiền, sau mấy năm là có thể xây nhà ngói xanh rồi, cha, hay là con cũng đi nha?  

             Lúc này Lưu Quần bỗng cười hì hì sáp đến trước mặt phụ thân mình, năm nay y vừa hay 18 tuổi, hơn nữa lại luyện võ từ nhỏ, trong phạm vi 10 dặm trong thôn, không ai là đối thủ của y, cho nên nếu y muốn nhập quân, khẳng định có không ít người tranh nhau.  

             - Không được, cái đám Hà Bắc quân khốn kiếp kia chẳng có ai là người tốt cả, ngươi quên là cái chân này của cha ngươi bị què như thế nào rồi hay sao?  

             Lưu Lão Tam vừa nghe con trai muốn tòng quân, lập tức lần nữa trừng lớn mắt khiển trách, đồng thời đi về phía trước vài bước, chân trái của y rõ ràng có chút bất tiện, cái chân này của y là vì không cẩn thận làm kinh sợ con ngựa của Đô Đầu Hà Bắc quân, kết quả bị đối phương nổi giận mà đánh què.  

             - Cái tên Đô Đầu kia cũng đã bị trị tội rồi, con nghe nói là bị đưa đến hải ngoại đào mỏ rồi, cả đời cũng đừng hòng trở lại, cơn giận nhiều năm của cha cũng nên nguôi rồi.  

             Lưu Quần không dám chống đối với cha mình, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm. Lúc đầu y tận mắt nhìn thấy chân của cha bị người khác đánh gãy, từ đó về sau y liền liều mạng luyện võ, hy vọng có một ngày có thể báo thù, nhưng không nghĩ tới cái tên Đô Đầu đó không ngờ đã bị triều đình trị tội, tống ra ngoài hải ngoại, nghe người ta nói loại trừng phạt này còn khó chịu hơn so với cái chết, cho nên cơn giận của y đã tiêu tan, nhưng không nghĩ tới cha già nhà mình lại vô cùng cố chấp, ngay cả Hà Bắc quân cũng hận theo, chớ nói chi là cho y tòng quân.  

             - Ngươi nói cái gì?  

             Tai của Lưu Lão Tam rất thính, nghe thấy lời lẩm bẩm của con trai lại lập tức lần nữa trợn mắt nói.  

             - Ai nha, vừa sáng sớm hai người cãi cọ gì đó, con trai thứ bọn họ đều bị các người đánh thức hết rồi. Cơm cũng đã nấu xong rồi, ăn xong nhanh đi đánh cá, hôm nay gạo và mì trong nhà cũng không còn rồi, bán cá xong mua gạo và mì về.  

             Đúng lúc này, mẹ của Lưu Quần cầm theo cái chày từ lán cỏ bên cạnh đi ra nói với vẻ mặt sa sầm.  

             Lần này hai người Lưu Quần liền lập tức thành thật, một câu cũng không nói đi vào trong lán cỏ, nơi này là nhà bếp của nhà họ, mẹ của Lưu Quần dậy còn sớm hơn nữa, đã nấu xong đồ ăn, tuy nhiên bởi vì không đủ lương thực để ăn, cho nên chỉ có cháo rau dại và bánh bao rau dại, bên trong có chút bột mỳ, nếu chỉ ăn mỗi rau dại căn bản chịu không nổi, ngoài ra còn có vài con cá muối làm món ăn, đối với những người ở bờ biển, cá muối còn không ngon bằng dưa muối.  

             Lưu Quần đang tuổi ăn nhiều, tuy nhiên lương thực trong nhà có hạn, cho dù là cháo rau y cũng không dám ăn nhiều, liên tiếp ăn hai chén cháo với cá muối và chút rau dại và bánh bao rau dại, đây là cơm trưa hôm nay, lúc này Lưu Lão Tam cũng đã ăn xong, sau đó hai cha con liền ra khỏi sân đi ra bờ biển, kỳ thật thôn của họ ở ngay bờ biển, ra khỏi sân liền là bờ biển, trên bờ biển có một con thuyền nhỏ cũ nát đang đậu, chính là thuyền đánh cá nhỏ của nhà họ.  

             Phụ tử hai người liền lập tức hợp lực lật thuyền lại, sau đó đẩy thuyền ra biển, lúc này những người khác trong thôn đều đã ra bờ biển chuẩn bị ra biển đánh cá, nhìn thấy hai cha con Lưu gia cũng tấp nập chào hỏi, thôn này của bọn họ gọi là Lưu trang, những người trong thôn đều có cùng tổ tiên, cho nên quan hệ giữa họ cũng xem như không tệ.  

             Thuyền đánh cá của nhà Lưu Quần vừa nhỏ vừa nát, nghe nói con thuyền này truyền xuống từ tay của ông nội y, không biết đã tu bổ lại bao nhiêu lần rồi, gỗ trên thuyền đều gần như đã thay qua một lần, còn thường xuyên bị nước vào, vào những ngày sóng to gió lớn thì tuyệt đối không thể ra biển, nếu không một cơn sóng có thể đánh tan con thuyền, nhưng cho dù vậy, phụ tử Lưu Quần vẫn ngồi nó ra biển, bởi vì con thuyền này tuy nát, nhưng áo cơm của một nhà bọn họ đều chỉ nhờ vào con thuyền này, trong nhà tuy có vài mẫu ruộng cằn, nhưng đất đai bờ biển vẫn luôn cằn cỗi, chút lương thực mà mỗi năm sản xuất ra sau khi đóng thuế thì cũng chẳng thừa lại gì.  

             Bởi vì thuyền quá nát, phụ tử Lưu gia không dám ra biển quá xa, tránh cho gặp phải sóng lớn đánh hỏng thuyền, cho nên chỉ đánh cá gần biển, tuy nhiên biển tuy nhiều cá, nhưng sau nhiều năm đánh bắt như vậy, biển gần đã rất khó mà đánh bắt được con cá lớn gì, cho nên bọn họ bận rộn cả một buổi sáng cũng chỉ đánh được mấy lưới cá nhỏ, căn bản là bán không được bao nhiêu tiền.  

             - Cha, chúng ta chèo ra biển xa thêm một đoạn đi, nếu không hôm nay căn bản không đánh được cá gì cả.  

             Lúc này Lưu Quần nói với cha.  

             Lưu Lão Tam nghe lời của con do dự một hồi, nghĩ đến nhà đã không còn gạo và mì rồi, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu, sau đó chèo thuyền đi ra ngoài biển thêm một đoạn, lúc này mới bắt đầu hạ lưới đánh cá, lần này xem như đã có chút thu hoạch, đánh được một vài con cá biển khá có giá, điều này khiến trên gương mặt hai cha con nở nụ cười, cuối cùng vội vàng chèo thuyền về bờ, bởi vì sắc trời cũng không còn sớm nữa, bọn họ còn muốn đến huyện thành nhân lúc cá còn sống mà bán cá đi, nếu không ngày mai đợi đến khi cá chết thì sẽ không có giá nữa.  

             Phụ tử Lưu Quần dùng xe chở mấy thùng cá tươi đến chợ cá của huyện thành, lúc này đã có không ít người buôn cá mua cá, trước kia còn có tiểu nhị của vài tửu lâu đến mua cá, nhưng từ sau trận hạn hán lớn năm trước, không ít tửu lâu đều đã đóng cửa, cho nên hiện giờ chỉ còn lại người buôn cá, những người buôn cá này đều là người trong ngành cá, bọn họ cùng nhau hạ thấp giá, khiến cho cá biển căn bản không thể bán được giá, nhưng ngư dân không thể không bán, bởi sau lưng bọn họ vẫn còn người nhà đang chờ cơm ăn.  

             Mấy thùng cá lớn của phụ tử Lưu Quần cuối cùng chỉ bán được chưa tới 50 văn tiền, có thể nói là ít đến đáng thương, tuy nhiên đối với phụ tử Lưu gia mà nói, đã là ngày thu nhập cao nhất trong tháng này rồi, ngày ít nhất thậm chí chỉ có mấy văn tiền, cho nên phụ tử họ cũng hết sức cao hứng, cầm số tiền này đến tiệm lương thực, mua non nửa gói lúa mạch loại rẻ nhất, chuẩn bị đưa về nhà tự mình mài thành mì.  

             - Cha, bên kia có bán điểm tâm, chúng ta mua chút đem về cho tiểu muội bọn họ đi?  

             Lúc đi qua một tiệm điểm tâm nhỏ, Lưu Quần bỗng mở miệng đề nghị, vừa nãy khi mua lúa mạch, y cố tình chừa lại mấy văn tiền, là để mua điểm tâm cho đệ đệ muội muội trong nhà ăn, y là con lớn trong nhà, dưới có hai đệ đệ hai muội muội, bình thường mỗi lần đi huyện thành, đều sẽ mua về chút đồ ăn ngon cho đệ đệ muội muội.  

             Lưu Lão tam biết vừa nãy con trai có chừa lại mấy đồng tiền, hiện giờ nghe thấy lời của con trai thì do dự một chút, cuối cùng rốt cuộc cũng gật đầu, thế là Lưu Quần liền lập tức vui vẻ chạy qua, mua vài thứ bánh kẹo rẻ nhất, sau đó dùng giấy vàng cẩn thận gói kỹ lại để vào trong ngực, lúc này mới cùng phụ thân đẩy xe chuẩn bị về nhà.  

             - Keng keng keng…  

             Cùng với tiếng chiêng mở đường, chỉ thấy vài nha dịch đi ra từ đường cái, vừa gõ chiêng vừa cao giọng hô:  

             - Chiêu binh đây! Chiêu binh đây! Thuỷ sư chiêu binh, hễ là đàn ông trẻ tuổi từ 18 đến 24 tuổi đều có thể đến báo danh, một khi trúng tuyển, lập tức được phát 20 quan tiền an gia, ngoài ra mỗi tháng còn có thể có nhiều quân lương, cơ hội không thể bỏ qua…  

             Những nha dịch này vừa đi vừa hô, một lần lại một lần lặp lại nội dung chiêu binh, Lưu Quần lúc đầu còn cho là Hà Bắc quân chiêu binh, nhưng khi nghe thấy không ngờ là thuỷ sư chiêu binh, mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước vài bước đuổi kịp nha dịch lớn tiếng hỏi:  

             - Nha dịch đại ca, lần này chiêu binh có phải là ai cũng có thể báo danh không, vào trong quân có được ăn no không?  

             - Ha ha, tiểu huynh đệ muốn báo danh thì cứ việc tới, báo danh ngay tại nha môn bên kia, chỉ cần vào trong quân thì không chỉ được ăn no, mà còn có nhiều quân lương, cái này còn nhiều hơn của huynh đệ chúng ta nữa đấy!  

             Nghe thấy lời của Lưu Quần, một nha dịch khá lớn tuổi trong đó liền cao giọng hồi đáp.  

             Nghe thấy lời của lão nha dịch này, mắt Lưu Quần lập tức sáng lên, y tập võ giỏi, vẫn luôn muốn có chút thành tựu, tòng quân chính là một trong những lựa chọn không tệ, chỉ là vì phụ thân luôn không đồng ý cho y đi Hà Bắc quân, cho nên mới chậm trễ, hiện giờ nghe nói lần này là thuỷ sư chiêu binh, hơn nữa chỉ riêng tiền an gia đã là 20 quan, đây không phải là một con số nhỏ, đủ để nhà mua mấy mẫu ruộng tốt rồi.  

             Nghĩ đến đây, Lưu Quần lập tức chạy về thương lượng cùng với Lưu Lão Tam, kết quả khiến y không nghĩ tới chính là, Lưu Lão Tam nghe xong không ngờ lại lần nữa trừng to mắt tức giận nói:  

             - Làm binh gì, chưa từng nghe qua câu đàn ông tốt không làm binh ư, làm binh không có người nào tốt cả, ngươi cứ thành thật ở nhà đánh cá đi, ngày sau đợi sau khi tích góp được chút tiền, liền xây nhà cưới vợ cho ngươi, đừng cứ nghĩ đến những thứ vô dụng kia nữa!  

             Lưu Quần không ngờ là phụ thân vẫn không đồng ý, điều này khiến sắc mặt y thoáng cái liền trở nên âm u, cúi đầu không nói thêm gì nữa, có điều trong ánh mắt lộ ra thần sắc không cam lòng.  

             -- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --
 

Advertisement
';
Advertisement