Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lưu Lão Tam đã giống trước kia rời giường từ sớm, chuẩn bị cùng con trai ra biển đánh cá, tuy nhiên đợi đến khi lão ra khỏi nhà chính lại chợt phát hiện, trong sân lại không có bóng người, bình thường giờ này Lưu Quần hẳn là đã rời giường sớm luyện khí ở trong sân rồi.  

             - Chẳng lẽ ta dậy sớm quá?  

             Lưu Lão Tam thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, bình thường đều là con trai cả của lão dậy sớm nhất, cho dù là ngày mưa sấm chớp thì cũng không ngoại lệ, nhưng hôm nay lại có chút kỳ quái, lão liền lập tức đến phòng của con, nhưng không nghĩ tới là trên giường của Lưu Quần lại trống trơn, căn bản không có người.  

             Nhìn không thấy con, Lưu Lão Tam lập tức ra khỏi phòng đến lán cỏ, bạn đời của lão dậy còn sớm hơn chuẩn bị điểm tâm ở trong này, Lưu Lão Tam liền lập tức mở miệng hỏi:  

             - Lão đại đi đâu rồi, sao không tìm thấy đâu?  

             - Không ngủ ở trong phòng hả?  

             Bạn đời của Lưu Lão Tam nghe đến đây cũng vô cùng kinh ngạc hỏi, bà tuy là dậy sớm hơn một chút, nhưng cũng không có nhìn thấy con trai lớn nhất của mình.  

             - Không có, đã chạy đi đâu rồi?  

             Lưu Lão Tam nói đến đây lại lần nữa tự lẩm bẩm, sau đó đi nhà xí tìm, nhưng vẫn không tìm thấy người, lần này lão thật sự có chút luống cuống rồi, vội vàng đánh thức mấy đứa con khác, muốn hỏi bọn họ có nhìn thấy Lưu Quần không, kết quả khiến lão không ngờ chính là, đứa con gái nhỏ nhất của lão dụi dụi đôi mắt chưa tỉnh ngủ nói, lúc nãy đại ca của nàng gọi nàng dậy, nói là phải đi huyện thành một chuyến, bảo nàng đợi chút nữa nói với cha mẹ.  

             - Huyện thành?  

             Lưu Lão Tam nghe đến đó liền sửng sốt, nghĩ mãi cũng không ra con trai mình mới sáng sớm đi huyện thành làm gì, tuy nhiên ngay sau đó lão liền nghĩ tới chuyện hôm qua thấy có chiêu binh thuỷ sư trong huyện thành, lão liền biết con trai mình đi để làm gì rồi, điều này khiến lão tức đến vỗ đùi, xoay người kéo theo cái chân không được linh hoạt đuổi theo hướng huyện thành.  

             Lưu Quần đích thật là đi huyện thành chuẩn bị tòng quân, hôm qua sau khi về từ huyện thành, y vẫn mãi nghĩ về chuyện chiêu binh thuỷ sư, nói ra thì y cũng không phải quá tha thiết với việc tòng quân, nhưng thấy sau khi tòng quân có quân hưởng nhiều, đặc biệt là 20 quan phí an gia kia, đủ để người nhà mua mấy mẫu ruộng tốt để sống cuộc sống an ổn, không cần giống hiện nay ngày nào cũng liều mạng trên biển, có trời mới biết liệu có ngày nào một cơn sóng lớn sẽ lật họ xuống đáy biển?  

             Cũng chính vì vậy, cho nên tối qua Lưu Quần lăn qua lộn lại không ngủ được, đợi đến nửa đêm bụng cũng đói rồi, nhưng y biết trong nhà bếp tuy là có lúa mạch mới mua, nhưng đó là khẩu phần lương thực của một nhà trong mấy ngày, đánh chết y cũng không thể ăn, cuối cùng đói đến không thể nào chịu nổi nữa, liền dứt khoát chạy vào phòng bếp uống đầy một bụng nước lạnh.  

             Chẳng qua là sau khi uống nước xong, Lưu Quần lại càng không ngủ được, y quả thật là đã chịu đủ cuộc sống ngày nào cũng ăn không no thế này rồi, càng không nhẫn tâm nhìn mấy đệ đệ muội muội chịu khổ, trưa hôm qua y mua mấy miếng điểm tâm về, mỗi đệ đệ muội muội một miếng, nhưng tứ đệ tham ăn, ăn xong phần mình lại giành phần của tiểu muội, kết quả khiến tiểu muội khóc cả nửa ngày trời, dỗ thế nào cũng không nín khóc, cuối cùng vẫn là tam muội hiểu chuyện, chia một nửa điểm tâm của mình cho tiểu muội, lúc này mới khiến nàng nín khóc mỉm cười.  

             Chỉ là Lưu Quần nhìn đến đây lại cảm thấy vô cùng chua xót, y thân làm huynh trưởng quả thật là không muốn lại nhìn thấy mấy đệ đệ muội muội vì mấy miếng bánh kẹo rẻ tiền nhất mà khóc nháo như vậy nữa. Y muốn mua thêm càng nhiều điểm tâm ngon hơn nữa cho mấy đệ đệ muội muội, chỉ là hiện giờ y ngay cả một văn tiền cũng không có, mà biện pháp duy nhất có thể giúp y cải thiện tình trạng trong nhà trong một thời gian ngắn chính là tòng quân.  

             Nghĩ đến những điều trên, Lưu Quần rốt cuộc đã quyết định, y liền lấy từ phòng bếp ra hai cái bánh bao rau dại còn thừa lại từ ngày hôm qua, mở cửa nương theo ánh sao đi về hướng huyện thành, y đã 18 tuổi rồi, có thể gánh vác trọng trách của cái nhà này rồi.  

             Đợi cho đến lúc chân trời phía đông hừng sáng, Lưu Quần cuối cùng cũng lần nữa đến huyện thành, lúc này cửa thành cũng vừa mở ra, y không hề do dự bước bước lớn vào thành, sau đó đến ngoài nha môn, đây chính là nơi báo danh mà lão nha dịch hôm qua đã nói, chỉ là có thể y đến quá sớm, đại môn nha môn vẫn chưa mở ra, hẳn là phải chờ thêm một lát nữa mới bắt đầu chiêu binh.  

             Lưu Quần cũng không có gấp, nhìn thấy kế bên có sạp bán điểm tâm, thế là liền đi qua, đương nhiên là y không có tiền ăn cơm, cho nên chỉ có thể mặt dày xin bà chủ bán điểm tâm bát nước nóng, sau đó lấy hai cái bánh bao rau dại đã không còn nóng từ trong ngực ra, bóp nát thả vào trong bát, sau đó ăn từng chút một, đợi lát chiêu binh khẳng định là phải kiểm tra sức, cho nên không ăn là không được.  

             Lưu Quần cũng không phải đợi quá lâu, đại khái là khoảng non nửa canh giờ, liền thấy đại môn nha môn mở ra, sau đó vài vị quan tướng đi ra, ngoài ra còn có một số sĩ tốt ôm những đồ để kiểm tra ra, ví dụ như khóa đá, cung tiễn… xem ra một lát nữa chiêu binh khẳng định là phải kiểm tra sức mạnh và tiễn pháp.  

             Đợi sau khi những quan tướng đó chuẩn bị xong, Lưu Quần cũng không vội đi báo danh, bởi y phát hiện xung quanh cũng có không ít người trẻ tuổi giống y đến báo danh, đại đa số mọi người đều mặc quần áo cũ rách, dáng người cao gầy, vừa nhìn là biết con nhà nghèo, mà cũng phải thôi, nếu không phải là nghèo đến mức không sống nổi nữa, ai cũng sẽ không nguyện ý tòng quân.  

             Rất nhanh liền có một người trẻ tuổi tiến lên báo danh, vị quan tướng phụ trách việc chiêu binh thoạt nhìn vô cùng nghiêm khắc, hỏi y tên tuổi, nơi ở các loại, sau đó lại cho người trẻ tuổi này kiểm tra chiều cao, cân nặng, kết quả người trẻ tuổi này cũng không tệ, không ngờ toàn bộ đều đạt chuẩn, sau đó lại bắt đầu kiểm tra sức mạnh và tiễn pháp của y, Thương Châu nơi này thịnh luyện võ, người trẻ tuổi đều nhiều khí lực, thậm chí tiễn pháp lại càng không phải nói chơi, bởi vậy người trẻ tuổi này rất nhanh đã qua cửa, kết quả vị quan tướng kia lập tức lấy 20 quan tiền ra, và phái một sĩ tốt theo người trẻ tuổi này về nhà, đợi sau khi người này giao số tiền này cho người nhà là phải lên thuyền nhỏ đến chiến thuyền, làm như vậy chủ yếu là lo lắng những tân binh này sau khi lấy được tiền an gia liền chạy trốn.  

             Nhìn thấy người trẻ tuổi đầu tiên đến báo danh đã vượt qua kiểm tra, điều này cuối cùng đã khích lệ những người còn lại, ngay sau đó có không ít người đều ùa lên bắt đầu báo danh, sau đó từng người một tiến hành kiểm tra, có vài người đạt yêu cầu thông qua được kiểm tra, có vài người lại vì đủ loại nguyên nhân mà rớt tuyển.  

             Lưu Quần ngồi xổm ở góc tường cũng không vội vàng đi báo danh, mà vẫn luôn quan sát những người đến báo danh kia, cuối cùng lại hơi nhíu mày, bởi y phát hiện phàm là những người trẻ tuổi vượt qua được kiểm tra đều cường tráng hơn y bây giờ một chút, kỳ thật trước kia y cũng rất cường tráng, chỉ là một năm nay ngày nào cũng ăn không no, người gầy vô cùng, y đã thấy mấy người trẻ tuổi vì cân nặng quá nhẹ mà bị loại rồi.  

             Nhìn đến đây, Lưu Quần cũng không khỏi có chút buồn sầu, tuy nhiên y cũng không có biện pháp khác, cuối cùng y cắn răng rồi mặt dày đến nhà gần đó mượn chút nước, liên tiếp uống từng ngụm lớn mấy bát nước lớn, hy vọng có thể tăng thêm chút cân nặng, sau đó mới đi báo danh, hạng mục đầu tiên là chiều cao y đạt chuẩn, đợi lúc kiểm tra cân nặng, y không khỏi trở nên căng thẳng, bởi y nhìn thấy vị quan quân kiểm tra cân nặng lúc nhìn thấy y đã khẽ lắc đầu.  

             Thứ đồ kiểm tra cân nặng giống như cái bập bênh của hậu thế, trong đó một đầu đặt một tảng đá với cân nặng nhất định, người cần kiểm tra phải đứng ở một đầu khác, nếu có thể nâng được tảng đá lên, vậy cho thấy cân nặng đạt tiêu chuẩn, Lưu Quần vô cùng căng thẳng đi qua, kết quả khiến y vô cùng thất vọng chính là, tảng đá bên kia chỉ hơi lung lay một chút, nhưng không bị nâng lên.  

             - Không đạt! Người tiếp theo!  

             Vị quan tướng kiểm tra lập tức hô lớn nói, sau đó phất tay bảo Lưu Quần rời đi.  

             - Quan gia, ta tuy là gầy một chút, nhưng chủ yếu là do một năm nay chưa từng ăn no, nhưng khí lực của ta lại rất lớn, hơn nữa tiễn pháp cũng không tệ, ngài khai ân để ta được qua đi!  

             Lưu Quần cũng không cam lòng mà nài nỉ, dù gì thì y còn phải trông vào phí an gia để cải thiện tình hình trong nhà nữa.  

             - Không được, quy củ chính là quy củ, người không đạt chuẩn tuyệt đối không được chiêu vào trong quân!  

             Vị quan tướng phụ trách kiểm tra kia lại có chút không kiên nhẫn mà nói, dù gì thì người trẻ tuổi hôm nay đến báo danh có hơi nhiều, không thể chỉ vì một mình Lưu Quần mà làm chậm trễ thời gian.  

             Nhìn thấy vị quan tướng kia không hề cho chút cơ hội nào, Lưu Quần không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhấc chân chuẩn bị rời đi, tuy nhiên vừa mới đi được hai bước, y lại cảm thấy rất không cam tâm, vừa hay y nhìn thấy người ở phía trước đã hoàn thành bài kiểm tra sức mạnh và cung tiễn, thạch toả và cung tiễn đều để nơi đó, hơn nữa cũng không có sĩ tốt đặc biệt trong coi, mắt y chợt sáng lên, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ vô cùng lớn mật.  

             Lưu Quần là một người vô cùng có chủ kiến, nếu không cũng sẽ không lén cha mà chạy tới huyện thành báo danh tòng quân. Sau đó chỉ thấy y bỗng nhiên bước nhanh đến trước khóa đá kiểm tra khí lực, dùng một tay bắt lấy khóa đá nâng lên, chỉ dùng một tay là có thể nâng khóa đá lên rồi, sau đó run cánh tay ném khóa đá lên trời, lúc rớt xuống thì dùng tay còn lại bắt lấy, sau đó lại lần nữa ném lên trời, làm như vậy liên tiếp mười lần, lúc này mới ném khóa đá “ầm” một tiếng xuống đất.  

             Hành động của Lưu Quần khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, vốn cái khóa đá kia đã không nhẹ, người bình thường chỉ cần có thể dùng hai tay nâng khóa đá lên là đã xem như đạt chuẩn, nhưng không ngờ Lưu Quần lại ném khóa lên trời, hơn nữa còn ném liên tiếp mười lần, quả thật có thể nói là trời sinh thần lực, thậm chí vị quan quân kiểm tra cũng nhìn đến ngây ngốc rồi.  

             Lưu Quần sau khi ném khóa đá xuống cũng không ngừng lại, mà bước bước lớn qua lấy cung tiễn, lúc này sĩ tốt ở bên cạnh cuối cùng đã bừng tỉnh, vừa muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vị quan tướng phụ trách báo danh lại khoát tay bảo sĩ tốt đi xuống, y đã nảy sinh vài phần hứng thú với Lưu Quần.  

             Chỉ thấy Lưu Quần sau khi cầm cung tiễn, vô cùng thành thục mà kéo tiễn cài tên, chỉ tuỳ tiện bắn ba mũi tên vào bia ngắn, kết quả cả ba mũi tên này đều trúng hồng tâm, đây đã là thành tích tốt nhất cho tới giờ này trong buổi chiêu binh ngày hôm nay.  

             - Tiễn pháp hay!  

             Lúc này vị quan tướng kia cũng không khỏi cao giọng khen, ánh mắt nhìn Lưu Quần cũng trở nên vô cùng nóng bỏng, người trẻ tuổi sức mạnh hơn người hơn nữa tiễn pháp siêu quần như vậy, chính là người trong quân đang rất cần.  

             - Biết lái thuyền không?  

             Vị quan tướng kia sau khi khen ngợi xong, lại lập tức mở miệng hỏi Lưu Quần.  

             - Biết, ta là ngư dân, từ nhỏ đã lớn lên từ trên thuyền!  

             Lúc này Lưu Quần cũng lập tức mở miệng đáp, vừa nãy y cũng không biết là mình từ đâu mà có dũng khí, không ngờ lại dám làm như vậy, hiện giờ nhiệt huyết qua đi, y cũng cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.  

             - Được! Hôm nay ta liền ngoại lệ một lần, ngươi đạt chuẩn rồi!  

             Vị quan tướng kia lập tức vỗ tay nói, tuy nhiên khi y vừa nói xong, những người trẻ tuổi bởi vì hai nguyên nhân chiều cao và cân nặng mà bị loại mắt liền sáng lên, lập tức chen lên trước biểu diễn võ nghệ và sức mạnh của mình, kết quả cũng khiến quan tướng chiêu binh hoảng sợ, lòng thầm nghĩ xem ra Hô Diên tri huyện nói quả không sai, người trẻ tuổi Thương huyện tuy là thoạt nhìn hơi gầy, nhưng can đảm và sức mạnh đều không thiếu!  

             -- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --
 

Advertisement
';
Advertisement