Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Mùa thu vừa mới đến phương bắc, trời đất lập tức trở nên tiêu điều, nửa đêm Gia Luật Hùng bị gió thổi lạnh đến tỉnh ngủ, kết quả là không ngủ được. Vì thế, gã liền rời giường đốt bếp lò, mặc dù mới vừa vào mùa thu, nhưng mùa thu ở Yến Vân vốn rất lạnh, hơn nữa mấy năm nay thời tiết không bình thường, có khi chưa tới mùa thu thì tuyết đã rơi, vì thế cũng cần dùng đến bếp lò rồi.  

             Sau khi đốt bếp lò, trong phòng lập tức trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Gia Luật Hùng lấy ra cái chăn dày vào mùa đông năm trước, trải trên giường làm đệm giường. Dù sao mùa đông ở nơi này thật sự là quá lạnh rồi, nhiều thêm một lớp ở dưới thân thì cũng có thể ấm áp một ít.  

             Nhưng kế tiếp Gia Luật Hùng nằm ở trên giường cũng lăn qua lăn lại ngủ không được, trong đầu nghĩ về lúc mình vẻ vang ở gia tộc ngày xưa, lại mở mắt ra thì nhìn thấy căn phòng gió lùa bốn phía ở trước mắt. Gia Luật Hùng không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước mình chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, gã liền rơi vào tình cảnh này, chẳng những không được ăn ngon mặc đẹp, thậm chí mỗi ngày cơm đều không đủ no.  

             Chỉ là từ dòng họ của Gia Luật Hùng liền có thể biết xuất thân của gã là không tầm thường, tuy rằng họ Gia Luật cũng không nhất định đều là hoàng tộc, nhưng Gia Luật Hùng là hoàng tộc điển hình. Hơn nữa, có huyết thống rất gần với hoàng đế hiện tại là Gia Luật Tuấn. Có thể nói chỉ bằng xuất thân của gã thì có thể được một chức quan cao ở kinh thành, huống chi năng lực của Gia Luật Hùng cũng không tệ. Gã từng nhiều lần mang binh bình định phản loạn của người Nữ Chân ở phương bắc, lập không ít công lao, được mọi người xem là ngôi sao mới trong quân đội.  

             Đáng tiếc mắt nhìn người của Gia Luật Hùng không tốt lắm, lúc trước nhìn thấy Gia Luật Trọng Nguyên đắc thế, vì thế gã liền đầu quân vào Gia Luật Trọng Nguyên, theo ông ta cùng tạo phản ở phương bắc nước Liêu. Đáng tiếc không nghĩ tới cuối cùng Gia Luật Trọng Nguyên thất bại. Gã vừa thấy tình hình bất lợi liền lập tức dẫn theo hơn một ngàn thủ hạ phản bội Gia Luật Trọng Nguyên, đầu hàng Gia Luật Tuấn.  

             Vốn đối với loại tướng lĩnh dám phản bội như Gia Luật Hùng, Gia Luật Nhân Tiên đề nghị tử hình theo luật pháp. Nhưng Gia Luật Tuấn nể tình Gia Luật Hùng là đường thúc của mình, tạm tha cho đối phương một mạng, chỉ có điều tuy rằng Gia Luật Hùng còn sống, nhưng chức quan lại không giữ được. Cuối cùng được giao làm một đô đầu nho nhỏ, bị đày đến đóng ở biên giới hai nước Tống Liêu.  

             Vừa nghĩ tới những việc trên, Gia Luật Hùng không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Lúc trước gã nở mày nở mặt ở kinh thành, đi lại đều có một đám người đi theo, bên người có không ít thị nữ xinh đẹp làm bạn. Không ít người đều nói tương lai gã có thể quản lý một thành, trở thành Đại vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc bởi vì theo sai người mà địa vị năm xưa đã mất, hiện tại chỉ có thể thủ ở trong trại nhỏ này, làm một đô đầu nho nhỏ. Mỗi ngày đều là trông ngóng hậu phương vận chuyển tiếp viện không bị muộn, nếu không hơn trăm người bọn họ đều sẽ đói bụng.  

             Vừa nghĩ tới vấn đề tiếp viện, Gia Luật Hùng nằm ở trên giường cũng cảm thấy trong bụng trống rỗng. Đêm qua uống chén canh hầm xương dê giống như là uống nước lã, bên trong ngoại trừ rau dại ngay cả dầu cũng không có, nhưng chuyện này cũng không kì quái. Bởi vì xương dê này đã sớm được nấu rất nhiều lần, nếu còn có hương vị thì mới kỳ quái, loại canh này trước kia Gia Luật Hùng chỉ xem như là nước rửa chén. Nhưng đêm qua gã lại thấy rất ngon, bởi vì bọn họ đã ăn sạch đồ tiếp viện rồi, xương dê này đã là thứ cuối cùng có thể ăn được. Nếu hậu phương không đến tiếp viện thì bọn họ có thể sẽ bị chết đói mất.  

             - Quan tiếp viện chết tiệt, sau này đừng để rơi vào trong tay ông đây, nếu không các ngươi sẽ biết mùi!  

             Gia Luật Hùng thấp giọng mắng vài câu, đám quan tiếp viện này đều biết lai lịch của gã, bọn họ vô cùng khinh thường với loại tướng lĩnh tạo phản như gã, vì thế mỗi lần đều cố ý tiếp viện muộn vài ngày, đối với chuyện này tuy rằng Gia Luật Hùng phẫn nộ, nhưng lại không có bất kỳ cách nào.  

             Đáng ra quân đội đóng tại biên giới Tống Liêu giống Gia Luật Hùng thì tiếp viện của bọn họ không thể chỉ do hậu phương cung cấp, còn có một nơi cung cấp rất quan trọng, đó là đánh cướp. Đây chính là xuôi nam tấn công Đại Tống đánh cướp một phen, nếu thu hoạch thật tốt thì lương thực đủ để vượt qua một mùa đông, thậm chí còn dư thừa, có thể thêm một ít thu nhập cho bọn họ. Nhưng mấy năm này binh lực của Đại Tống phát triển mạnh, đặc biệt là quân Hà Bắc đã được xây dựng lại, kết quả đám người Gia Luật Hùng vài lần xuôi nam đánh cướp chẳng những không có thu hoạch, ngược lại còn hao tổn không ít người mình. Kết quả này khiến bọn họ cũng không dám mạo hiểm nữa, ví dụ như hiện tại là thời cơ tốt để đánh cướp, nhưng bọn họ thà rằng ngủ nướng ở trong lều trại cũng không muốn đến Đại Tống chịu chết.  

             Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Gia Luật Hùng lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, tùy tiện cầm áo da dê cũ khoác lên người rồi ra khỏi lều. Trại này tên là trại Khúc Hà, đối diện chính là Khúc huyện của Đại Tống. Nhưng Khúc huyện lại là một địa phương nghèo, trước kia bọn họ đánh cướp đều không muốn đến đây, mà vượt qua nơi này đánh đến những nơi ở phía sau Khúc huyện, nơi đó mới là nơi chân chính có đồ tốt.  

             Hiện tại mặt trời mới vừa ló ra khỏi chân trời, trong quân đội vẫn là một mảnh yên lặng, binh lính trong các lều trại đều đang ngủ say. Lại nói tiếp trước kia Gia Luật Hùng trị quân nghiêm khắc, mỗi ngày sớm trễ gì đều phải luyện binh. Nhưng từ khi đi đến địa phương quỷ quái trại Khúc Hà này, gã cũng hoàn toàn sa đọa rồi, dù sao cũng không có ai đến kiểm tra, vì thế gã cũng mặc kệ. Huống chi theo gã thấy thì mặc dù Đại Tống đã xây dựng lại quân Hà Bắc, nhưng chỉ đủ để phòng thủ, lực lượng tấn công không mạnh. Hơn nữa mấy năm nay luôn là bọn họ tấn công Đại Tống, chưa từng có trường hợp Đại Tống chủ động tấn công nước Liêu, vì thế gã căn bản không lo lắng về an toàn của trại.  

             Buổi sáng gió lạnh thấu xương, thổi vù vù không ngừng, khiến cho Gia Luật Hùng không khỏi nắm chặt áo da trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, kết quả phát hiện trên đỉnh đầu trời đầy mây, điều này làm cho gã không kìm nổi lẩm bẩm một tiếng:  

             - Cái thời tiết mắc toi này, theo tình hình này thì phỏng chừng vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó đám quan tiếp viện chó chết kia càng có lý do kéo dài việc tiếp viện.  

             Gia Luật Hùng vô cùng đói bụng, vì thế gã lập tức đi đến phòng bếp của quân đội, toàn bộ quân đội trừ gã và một trăm sĩ tốt thì chỉ có một đầu bếp già và con trai của ông ta, bình thường sẽ phụ trách nấu cơm cho bọn họ, hơn nữa sẽ ngủ ở căn phòng rách nát ở bên cạnh phòng bếp. Chỉ có điều khi Gia Luật Hùng tới đây thì phát hiện hai người đang ngủ say, tiếng ngáy truyền đi rất xa, xem ra vẫn chưa thức dậy giống với những người khác.  

             - Ầm ầm!  

             Gia Luật Hùng đưa chân đá vào cửa chính, sau đó lớn tiếng kêu lên:  

             - Lão Hoàng, lúc nào rồi mà ngươi còn chưa chịu rời giường nấu cơm?  

             - Ai vậy a? Mới sáng sớm mà kêu la cái gì? Không biết trong kho hàng ngay cả chuột còn không có sao? Còn muốn ông đây làm cơm gì chứ?  

             Đầu bếp già ở bên trong không biết người kêu cửa ở ngoài là Gia Luật Hùng, vừa mới tỉnh dậy liền lập tức mắng.  

             - Lão Hoàng, lão già ngươi không muốn sống nữa phải không? Nhanh mở cửa cho ta!  

             Tuy rằng Gia Luật Hùng thất thế, nhưng ít ra cũng là Đô Đầu, toàn bộ trại Khúc Hà đều thuộc quyền quản lý của gã, bây giờ nghe tên đầu bếp già này dám rống như vậy với gã, gã đương nhiên hết sức tức giận.  

             Lão Hoàng ở bên trong phỏng chừng cũng đã nghe ra người ở phía ngoài là Gia Luật Hùng, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một trận thanh âm hốt hoảng, sau đó lại là một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cửa phòng được mở ra, lộ ra một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Khi ông ta nhìn thấy Gia Luật Hùng thì lập tức lộ ra một nụ cười nịnh nọt nói:  

             - Ai ôi! Hóa ra là Đô Đầu, tiểu lão nhân vừa rồi ngủ mớ nên không nghe ra thanh âm của đô đầu. Ngài chờ một chút, bây giờ tiểu lão nhân đi làm cơm cho ngài.  

             - Nấu cơm? Vừa rồi ngươi không phải nói trong kho hàng đã không còn gì rồi sao? Ngươi lấy cái gì để nấu cơm?  

             Gia Luật Hùng nghe được lời nói của lão Hoàng thì sững sờ, thậm chí không còn tức giận nữa.  

             - Ha hả, lương thực trong kho hàng đúng là hết rồi, nhưng con người luôn muốn ăn no. Ngày hôm qua tiểu lão nhân dẫn theo con trai đi đến sông bắt cá, tuy rằng không bắt được cá lớn nhưng lại bắt được không ít cá nhỏ. Ngoài ra còn có hơn mười con cóc, chỉ cần rửa sạch sẽ thì có thể ăn rất ngon!  

             Vẻ mặt Lão Hoàng nịnh nọt cười nói, vừa rồi ông ta không cẩn thận mắng Gia Luật Hùng vài câu, hiện tại đương nhiên muốn nịnh bợ gã một chút. Nếu không cha con bọn họ sẽ chịu khổ.  

             Vừa nghe nói có cá và cóc để ăn, Gia Luật Hùng lập tức cảm thấy trong bụng càng đói, gã cũng không thèm để ý, lập tức sai lão Hoàng đi làm cơm. Gã cũng không rời đi, cầm một cái ghế đặt ngay ở cửa phòng bếp ngồi xuống. Lại nói tiếp bên cạnh trại Khúc Hà bọn họ có một con sông khá lớn tên là Khúc Hà, chảy từ nước Liêu đến Đại Tống. Đây cũng là nguồn gốc của hai cái tên trại Khúc Hà và Khúc huyện ở đối diện. Binh lính trại Khúc Hà bởi vì thường xuyên ăn không no, lại không dám xuôi nam đánh cướp nên chỉ có thể kiếm thức ăn ở trong sông. Chỉ có điều hiện tại rất khó tìm được cá lớn, lão Hoàng có thể bắt được một ít cá nhỏ và cóc đã xem như không tệ rồi.  

             Chỉ thấy lão Hoàng bưng một cái thùng gỗ từ trong phòng mình đi ra, bên trong có nửa thùng nước, trong nước là cá nhỏ và cóc, phần lớn đều còn sống. Lão Hoàng thành thục làm cá và cóc sạch sẽ, sau đó đốt lửa nấu canh, dù sao thì cũng không nhiều lắm. Ba người đàn ông trưởng thành như cha con lão Hoàng và Gia Luật Hùng chắc chắn là ăn không no, vì thế chỉ có thể nấu canh húp nước cho mau no.  

             Tuy rằng trong kho hàng không có lương thực, nhưng đồ gia vị cũng không thiếu, lão Hoàng làm cơm đã nửa đời người, tay nghề cũng không tệ, rất nhanh đã làm một nồi nước thơm lừng bốn phía. Những sĩ tốt trong trại ngửi được mùi thơm đều bò đến, còn tưởng rằng hôm nay có cái ăn, vì thế mọi người đều rất kích động. Lại không nghĩ rằng mới đến phòng bếp thì đã bị lão Hoàng đuổi đi. Bởi vì những thứ trong nồi là do cha con bọn họ tự đi bắt, nhiều lắm là mời một mình Gia Luật Hùng ăn, nếu các sĩ tốt khác muốn ăn thì tự đi đến sông mà bắt, đây đã là quy củ bất thành văn trong trại rồi.  

             Bởi vì cái gọi là há miệng mắc quai, Gia Luật Hùng cũng giúp lão Hoàng nói chuyện, để cho binh lính thủ hạ tự đi tìm thức ăn. Dù sao trong tay gã cũng không có chút lương thực nào, có thể nói thân là một đô đầu không tự giấu lương thực cho riêng mình đã coi như không tệ rồi. Nhưng đám sĩ tốt này không quan tâm đến chuyện này, nhìn thấy Gia Luật Hùng có ăn còn bọn họ không có, không ít người đều ở sau lưng chửi rủa gã.  

             Đối với đám người dám mắng gã sau lưng, Gia Luật Hùng coi như không thấy, dù sao đô đầu như gã vốn không có lý tưởng, thậm chí mắt của gã còn nhìn chằm chằm vào canh thịt của lão Hoàng, thật vất vả đợi cho canh thịt nấu xong, lão Hoàng vui vẻ đưa một chén cho Gia Luật Hùng trước. Nhưng khi Gia Luật Hùng đang chuẩn bị uống thì chợt phát hiện canh trong chén sóng sánh dữ dội. Ngay sau đó chợt nghe thấy một trận tiếng gầm rú quen thuộc, điều này làm cho gã sợ hãi nói:  

             - Kỵ binh? Đội kỵ binh đến từ nơi nào vậy?
 

Advertisement
';
Advertisement