Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú quen thuộc khi kỵ binh chạy trốn, Gia Luật Hùng lúc đầu cũng không kịp phản ứng, cho rằng đó là đội kỵ binh nào đó của nước Liêu bọn họ đến đây. Dù sao thì trước kia Đại Tống luôn nằm trong tình trạng thiếu ngựa, số lượng kỵ binh rất ít, mà lắng tai nghe tiếng kỵ binh bên ngoài thì biết số lượng không dưới ba bốn ngàn, vì thế gã căn bản không nghĩ là quân của Đại Tống.  

             Kỵ binh có quy mô lớn như vậy đến đây, bất kể như thế nào Gia Luật Hùng cũng phải ra ngoài nhìn một cái. Gã lập tức dừng ăn cơm, phân phó lão Hoàng giữ lại chén cơm này, lát nữa gã trở về ăn tiếp. Sau đó gã vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị xem đội quân kia, nếu gặp phải người quen có quan hệ không tệ thì mình phải mặt dày đòi chút lương thực, nếu không lương thực chỗ bọn họ thật sự không chống đỡ được nữa.  

             Nhưng không đợi Gia Luật Hùng đi ra khỏi trại, một đám binh lính vừa mới đi ra ngoài tìm thức ăn bò vào, vừa chạy vừa hoảng sợ hét to:  

             - Không... Không xong, quân Tống giết vào đây rồi!  

             - Khốn khiếp, ta thấy ngươi đói hoa mắt rồi, lúc này sao có thể có quân Tống được?  

             Gia Luật Hùng nghe đến đó lại không kìm nổi cơn giận nói, gã căn bản không tin trên đất của nước Liêu lại xuất hiện kỵ binh của nước Tống. Nhưng rất nhanh gã liền tin ngay, bởi vì gã thấy một đội quân kỵ binh nước Tống xông vào cửa trại như tia chớp, đang chém giết quân Liêu chạy trốn bốn phía, trong lúc nhất thời đầu rơi máu chảy, nhuộm đỏ sáng sớm mùa thu này.  

             Trại Khúc Hà chỉ có hơn một trăm tên quân Liêu, hơn nữa còn là một đám đói sắp chết, lại thêm vào Gia Luật Hùng vô dụng, trị quân lỏng lẻo, vì thế căn bản không có bất kỳ phòng bị nào. Kết quả bị ba nghìn kỵ binh Đại Tống tập kích giết vào một cách rất dễ dàng, thủ hạ của Gia Luật Hùng bị giết hơn một nửa, những người còn lại đều buông vũ khí đầu hàng. Dù sao bọn họ cũng không phải là tinh binh, nếu không thì cũng đã không được đưa đến nơi này chịu đói. Lúc mới bắt đầu Gia Luật Hùng còn muốn liều mạng tận trung với nước, nhưng vừa nghĩ tới nỗi khuất nhục vài năm nay của mình, hơn nữa đến bây giờ lại còn bụng đói, điều này làm cho gã quyết định buông vũ khí đầu hàng. Dù sao thì trước đó gã cũng đã phản bội nước Liêu một lần, thêm một lần nữa cũng không sao.  

             Ba nghìn kỵ binh này rõ ràng không chỉ dùng để tấn công trại Khúc Hà, nơi này rất có thể là một trong những cứ điểm mà bọn họ cần tiêu diệt, vì thế sau khi nhìn thấy đám người Gia Luật Hùng đầu hàng thì chỉ có mười mấy người trông coi tù binh. Sau đó những người còn lại giết vào nước Liêu nhanh như một cơn gió.  

             Gia Luật Hùng nhìn thấy chỉ có vài người coi giữ tù binh, trong lòng vốn đang tính toán nhân cơ hội chạy trốn, đáng tiếc không đợi gã hành động thì chợt nghe thấy bên ngoài trại truyền đến tiếng chạy bộ rầm rầm. Lấy kinh nghiệm của gã thì lập tức biết được đây là bộ binh ở tiền tuyến, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít hơn một vạn người. Điều này làm cho gã trở nên thành thật, dù cho gã là bá vương được chuyển thế thì cũng không thể chạy thoát khỏi một vạn người.  

             Những gã tù binh khác nghe được động tĩnh ở bên ngoài, sắc mặt đều trắng bệch, tất cả đều rúc vào một chỗ không dám nhúc nhích. Đám tù binh bọn họ được giam giữ trong một góc của trại, cách phòng bếp rất gần, thậm chí Gia Luật Hùng còn có thể nghe được mùi canh cá mà vừa rồi lão Hoàng làm. Nhưng khiến gã cảm thấy kỳ quái là gã không nhìn thấy cha con lão Hoàng trong đám tù binh, theo lý thuyết thì bọn họ không cần lên chiến trường nên không thể bị quân Tống giết chết, chẳng lẽ bọn họ thừa dịp loạn lạc chạy trốn rồi sao?  

             Ngay lúc Gia Luật Hùng nghi hoặc thì bộ binh rốt cục đi tới phía ngoài trại. Ngay sau đó liền thấy một đội tướng lĩnh của quân Tống đi tới, hơn nữa những người này không đến chỗ khác mà đến trước mặt đám tù binh bọn họ. Trong đó người cầm đầu có thân hình cao lớn tướng mạo uy vũ, nhưng tuổi cũng không lớn lắm. Gia Luật Hùng cảm thấy đối phương còn nhỏ hơn cả cháu của gã là hoàng đế Gia Luật Tuấn. Có thể thống lĩnh một đội quân ở tuổi này, điều này nói rõ đối phương hoặc là có lai lịch khó lường, hoặc là có tài năng hơn người.  

             - Ha hả, vị nào là Gia Luật Hùng, Gia Luật tướng quân?  

             Tướng quân trẻ tuổi cầm đầu quét mắt một vòng đám tù binh này, sau đó mỉm cười mở miệng hỏi. Lẽ ra Gia Luật Hùng thân là Đô Đầu, quân phục trên người sẽ khác với các tướng sĩ bình thường, chỉ có điều trại Khúc Hà quá nghèo, vài năm cũng không phát lấy một bộ quân phục, hơn nữa Gia Luật Hùng trị quân lỏng lẻo, vì thế thủ hạ thích mặc gì cũng được. Ngay cả bản thân gã cũng chỉ mặc một cái áo da dê, không trách được quân Tống không nhận ra gã.  

             - Tại hạ chính là Gia Luật Hùng!  

             Gia Luật Hùng lúc này đứng ra nói, kỳ thật gã cũng không muốn đứng ra, bởi vì gã lo lắng bị người Tống trả thù. BDù sao mấy năm trước gã không ít lần mang người xuôi nam cướp bóc, nhưng những tên tù binh khác sau khi nghe được lời nói của tên tướng quân Đại Tống đều nhìn về phía gã, tương đương với không đánh đã khai, cho nên gã không muốn đứng ra cũng không được.  

             Tướng quân trẻ tuổi đánh giá Gia Luật Hùng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới mở miệng nói:  

             - Nghe danh Gia Luật tướng quân đã lâu, tại hạ chỉ huy sứ của Đại Tống Hô Diên Khánh, có một số việc muốn thương lượng với Gia Luật tướng quân!  

             - Hô Diên Khánh!  

             Nghe được cái tên này, Gia Luật Hùng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói:  

             - Tướng quân chính là Hô Diên Khánh người mang quân nhảy dù xuống phủ Hưng Khánh, sau đó đánh sập cửa thành?  

             - Ha hả, không ngờ Gia Luật tướng quân cũng biết đến tên của tại hạ!  

             Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng cười nói, y đến Khúc huyện, sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày thì được Dương Hoài Ngọc bổ nhiệm làm tướng quân cánh trái, dẫn nhân mã của mình tiến quân đến trại Khúc Hà này. Đội kỵ binh vừa rồi chính là quân tiên phong của y, phụ trách quét sạch các chướng ngại nhỏ trên đường hành quân.  

             - Danh tiếng của Hô Diên tướng quân ai không biết, mạt tướng thất bại dưới tay của tướng quân cũng coi như là không lỗ rồi!  

             Gia Luật Hùng lập tức lộ ra vẻ mặt bội phục nói, tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng cũng không thể ngăn gã kính nể Hô Diên Khánh. Lúc trước sau khi Tây Hạ bị diệt quốc, không ít tin tức trong chiến tranh được truyền ra, trong đó truyền lưu rộng nhất chính là đám người Hô Diên Khánh dùng khinh khí cầu tập kích phủ Hưng Khánh. Thậm chí nước Liêu còn cố ý tổ chức một cuộc thảo luận giữa các tướng lĩnh, chẳng may sau này quân Tống dùng loại thủ đoạn này công thành, bọn họ nên ứng đối như thế nào, vì thế Gia Luật Hùng hết sức quen thuộc với cái tên Hô Diên Khánh.  

             Hô Diên Khánh vô cùng điềm đạm, cũng không vì lời nói của Gia Luật Hùng mà đắc ý vênh váo, ngược lại khiêm tốn vài câu. Sau đó lại mời đối phương đến phòng bên cạnh, dường như là có lời gì muốn nói với gã, điều này làm cho trong lòng Gia Luật Hùng kỳ quái, nhưng gã hiện tại đã là tù binh rồi, đương nhiên phải nghe theo đối phương.  

             Bên cạnh nơi giam giữ tù binh chính là phòng bếp, bên trái phòng bếp là kho lương, bên phải là chỗ ở của cha con lão Hoàng. Trong phòng bếp vừa dơ vừa lộn xộn, chỗ ở của cha con lão Hoàng còn bẩn hơn cả phòng bếp, vì thế Hô Diên Khánh trực tiếp dẫn theo Gia Luật Hùng đi vào kho lương. Dù sao lương thực nơi này đã sớm hết sạch rồi, ngay cả chuột còn không thấy, vì thế hết sức sạch sẽ, nhưng Gia Luật Hùng mới vừa bước vào thì nhìn thấy hai người mà gã không ngờ đến.  

             - Lão Hoàng? Ngươi... Cha con các ngươi tại sao lại ở chỗ này?  

             Gia Luật Hùng có chút trợn mắt há hốc mồm nói, bởi vì gã nhìn thấy cha con lão Hoàng đang nhàn nhã ngồi ở trong kho lương, cầm chén sứ to trong tay, đang uống từng ngụm canh cá.  

             - Ha hả, Đô Đầu tới rất đúng lúc, canh ngươi sai chúng ta để cho ngươi vẫn còn nóng, có câu Trời đất bao la cái bụng vẫn là lớn nhất, hay là ngài lấp đầy bụng trước rồi tán gẫu cùng Hô Diên tướng quân cũng không muộn.  

             Chỉ thấy lão Hoàng bình tĩnh cười cười, sau đó tự mình cầm chén canh cá ở bên cạnh đưa đến trước mặt Gia Luật Hùng, chỉ có điều nụ cười trên mặt không có nửa phần nịnh nọt. Điều này làm cho Gia Luật Hùng không khỏi ngẩn người, thẫn thờ một lúc lâu.  

             - Ha ha, Gia Luật tướng quân không cần bất ngờ, lão Hoàng là người của Hoàng Thành Ty Đại Tống chúng ta, mấy năm nay được tướng quân quan tâm không ít!  

             Lúc này Hô Diên Khánh cười mở miệng nói, cha con lão Hoàng chính là thám tử của Hoàng Thành Ty ẩn nấp ở nước Liêu, hơn nữa chức vị trong Hoàng Thành Ty cũng không thấp. Lần này y dẫn quân tấn công trại Khúc Hà chính là vì thu được tình báo của cha con lão Hoàng, đây cũng là nguyên nhân mà y cố ý dẫn một mình Gia Luật Hùng đến nói chuyện.  

             Nghe được thân phận của cha con lão Hoàng, Gia Luật Hùng không khỏi cười khổ một tiếng, gã đương nhiên biết Hoàng Thành Ty của Đại Tống là nơi nào, chỉ có điều không nghĩ tới cánh tay của Hoàng Thành Ty lại dài như vậy, ngay cả bên cạnh mình cũng có người của bọn họ. Phải biết rằng cha con lão Hoàng sống ở nước Liêu cũng không phải mới ngày một ngày hai, mà sống ở nơi này ít nhất là mười mấy năm rồi, ai có thể nghĩ đến bọn họ lại là gian tế của quân Tống chứ?  

             - Lão Hoàng, các ngươi thật sự là...  

             Gia Luật Hùng nói tới đây lại không biết nên nói cái gì, lúc này Hô Diên Khánh tự mình tiến lên cởi dây cho gã. Vừa lúc Gia Luật Hùng cũng đói bụng, trước mặt là một chén canh cá thơm ngào ngạt, hơn nữa chén canh này vốn là của gã, chỉ là vừa rồi bận việc nên chưa kịp uống. Vì thế gã cũng không khách sáo, bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lau miệng nói với Hô Diên Khánh:  

             - Hô Diên tướng quân, ngươi mời ta tới nơi này có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, dù sao hiện tại ta chẳng còn gì cả, chỉ còn lại cái mạng tàn này thôi!  

             Gia Luật Hùng cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi biết được thân phận của cha con lão Hoàng, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của Hô Diên Khánh đã khiến gã lờ mờ đoán được. Nghe được Gia Luật Hùng nói như thế, Hô Diên Khánh và lão Hoàng liếc nhau, cuối cùng mở miệng nói:  

             - Gia Luật tướng quân quả nhiên rất sảng khoái, lại nói tiếp tướng quân vốn có tiền đồ rất tốt, đáng tiếc lại bởi vì dính líu tới Gia Luật Trọng Nguyên mà bị rơi vào tình trạng như hiện nay, thật sự là tiếc cho tài năng của tướng quân. Vì thế tại hạ cảm thấy không bằng tướng quân đầu hàng Đại Tống, sau này tướng quân tuyệt đối không thiếu vinh hoa phú quý đâu!  

             Tuy rằng Gia Luật Hùng thất thế, nhưng tài năng của gã không ai có thể phủ nhận, đương nhiên như vậy thì vẫn chưa đủ để khiến cho quân đội Đại Tống và Hoàng Thành Ty tích cực chiêu dụ như vậy. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là trước kia Gia Luật Hùng từng nhậm chức nhiều năm ở Yến Vân, gã hết sức quen thuộc với địa hình và bố trí binh lực ở nơi này. Nếu có thể được gã giúp đỡ thì Đại Tống có thể rút ngắn thời gian chiếm được Yến Vân.  

             Nghe được lời chiêu dụ của Hô Diên Khánh, Gia Luật Hùng cũng không lộ ra thần sắc khác thường, thậm chí gã biết đối phương nhất định là nhìn trúng mình hiểu rõ về bố trí của quân Liêu ở biên giới. Chuyện này rất quan trọng đối với quân Tống, chỉ có điều trong lúc nhất thời gã còn có chút do dự, tuy rằng hiện tại gã rất thê thảm, nhưng nói như thế nào thì gã cũng là người thuộc hoàng thất nước Liêu, hiện tại muốn gã lập tức đầu hàng nước Tống, trong lòng gã có chút không được tự nhiên.
 

Advertisement
';
Advertisement