Ngô Quốc Lương nôn nóng chờ trong thính đường của Hầu phủ để được gặp Đường Thư Nghi, mà Đường Thư Nghi lại rời phủ đến phủ Đường quốc công. Nàng dự định đưa chứng cứ Ngô phu nhân cho vay nặng lãi cho Đường quốc công, để ông ấy tìm cách đào gốc rễ của Ngô Quốc Lương.
Gia quyến của quan viên triều đình cho vay nặng lãi dù không phải tội gì lớn nhưng cũng sẽ bị trách phạt, xem như cho Ngô Quốc Lương một lần giáo huấn, để ông ta nếm thử hậu quả của việc quản gia không nghiêm. Còn Ngô Tĩnh Vân, lần này nàng không định tha cho nàng ta dễ dàng như vậy.
Trước đây nàng ta tố giác Tiêu Ngọc Thần cũng được, ý đồ hạ dược Tiêu Ngọc Thần ở chùa Sùng Quang cũng không sao, nàng chưa từng truy cứu. Phần lớn nguyên nhân là do kiếp trước Ngô Tĩnh Vân thật sự đã bị Tiêu Ngọc Thần dày vò. Nàng ta muốn trả thù nàng cũng có thể hiểu. Nhưng năm lần bảy lượt như thế là không được.
Cho dù nàng vẫn có phần kiêng kị liệu trong tay nàng ta có thứ gì gây bất lợi cho phủ Vĩnh Ninh hầu không nhưng Đường Thư Nghi cũng không tính tiếp tục chịu đựng, nếu không Ngô Tĩnh Vân còn tưởng rằng nàng sợ nàng ta.
Tới phủ Đường quốc công, vừa thấy Đường quốc công nàng đã kể lại chuyện xảy ra ở thư viện Thượng Lâm cho ông ấy nghe. Đường quốc công nghe xong thì nhăn mặt, híp mắt nói: “Một khi đã như vậy thì nữ nhân Ngô gia kia chính là tai họa…”
Ngữ khí của ông ấy chứa đầy sự nguy hiểm, tim Đường Thư Nghi không nhịn được nhảy dựng lên. Nàng thừa nhận so với cổ nhân sinh sống ở nơi này, nàng quả thật là quá mềm lòng, bởi vì nàng chưa bao giờ chủ động nghĩ tới chuyện giết người. Mà Đường quốc công hiện tại rõ ràng đang có ý trừ khử Ngô Tĩnh Vân.
“Phụ thân, Ngô nhị tiểu thư kia con sẽ xử lý.” Đường Thư Nghi nói.
Đường quốc công thở dài một tiếng, cảm thấy nữ nhi vẫn quá mềm lòng. Ông ấy nói: “Có một số người nếu không trừ khử thì sau này sẽ thành họa lớn, còn có nữ nhân Liễu gia kia.”
Chuyện xảy ra lúc trước nếu để Đường quốc công xử lý, ông ấy sẽ không do dự giết chết Liễu Bích Cầm. Người chết rồi mới gọi là xử lý sạch sẽ.
“Nữ nhi biết.” Đường Thư Nghi cũng biết phải mau chóng giải quyết chuyện của Liễu Bích Cầm, để nàng ta ở thôn trang Tây Sơn quá lâu sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
“Ta thấy gần đây Ngọc Thần tiến bộ không ít.” Nói tới Ngô Tĩnh Vân và Liễu Bích Cầm, Đường quốc công tự nhiên cũng nhớ tới Tiêu Ngọc Thần. Hài tử nhà mình cho dù có nhiều vấn đề tới đâu thì cũng sẽ lựa chọn mang về dạy dỗ lại. Ông ấy lại nói: “Chuyện của Hầu phủ con cũng buông tay một ít cho nó giải quyết đi, còn chuyện khoa khảo của nó có không thành cũng chẳng sao, chỉ cần có năng lực làm việc thì cũng có thể có tiền đồ.”
Hài tử nhà hầu tước nếu tham gia khoa khảo làm ra tên tuổi là tốt nhất, nếu không được thì cũng có thể thông qua con đường tiến cử để vào triều làm quan.
Nhưng Đường Thư Nghi vẫn muốn để Tiêu Ngọc Thần tham gia khoa khảo, tốt nhất là làm nên tên tuổi. Vì phía sau vẫn còn nguy cơ trùng trùng a.
“Ngọc Thần đọc sách cũng xem như thông tuệ, cứ cho nó thử đi.” Đường Thư Nghi nói.
Đường quốc công thấy nàng kiên trì thì cũng ừ một tiếng, nghĩ đến nàng có thể tranh thủ cơ hội được Phương sơn trưởng dạy dỗ cho Tiêu Ngọc Thần, Đường quốc công lại treo ý cười trên mặt, ông ấy nói: “Hai ngày nữa ta sẽ đưa theo Ngọc Thần tới bái phỏng Phương sơn trưởng.”
Nói xong chuyện của Tiêu Ngọc Thần, Đường quốc công lại nói tới Tiêu Ngọc Minh: “Không đến thư viện đọc sách nữa thì thôi, cũng không phải người có thiên phú học tập. Nếu ở trong nhà luyện võ chăm chỉ thì cũng xem như có cơ hội khác, đưa nó đến chỗ cấm vệ quân hoặc là đại quân ở kinh giao rèn luyện vài năm là được.”
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, nói ra ý định đưa Tiêu Ngọc Minh tới chỗ Hướng đại tướng quân, Đường quốc công nghe xong thì nhíu mày nói: “Tuy lúc Tử An còn sống từng có ơn với hắn, nhưng tính tình người nọ rất thích bắt bẻ, nếu Ngọc Minh không lọt vào mắt hắn thì dù ơn to bằng trời cũng không dùng được đâu.”