Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiêu Ngọc Minh sờ sờ con ngựa của mình, kiêu ngạo nói: “Tiểu gia còn chưa săn được hồng hồ, ngày mai tất nhiên phải tới.”

Mạnh Thành Thiên: “Vậy ngày mai ta cũng tới.”

Vốn là không đội trời chung, hai bên nói vài câu như thế rồi đưa nhân mã của mình rời đi, cưỡi ngựa trở về thành. Lúc Tiêu Ngọc Minh về tới Hầu phủ thì trời cũng đã tối, hắn đưa Thạch Mặc và Nghiên Đài trở về viện của mình.

Vừa vào phòng ngồi xuống, hắn đã hỏi Thạch Mặc: “Có phát hiện gì hay không.”

Nhiệm vụ chính của Thạch Mặc ngày hôm nay chính là xem chủ tớ Liễu Bích Cầm có động tĩnh gì hay không. Nghe Tiêu Ngọc Minh hỏi, hắn lập tức đáp: “Lúc chúng ta vừa đến Tây Sơn, nô tài có thấy nha hoàn thiếp thân của Liễu tiểu thư trộm nhìn về phía chúng ta, lúc ở bìa rừng nô tài cũng nhìn thấy nàng ta hai lần.”

Tiêu Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Đến lúc đó để đại ca nhìn rõ nữ tử hắn luôn đặt ở đầu quả tim, suýt nữa huỷ hoại toàn bộ Hầu phủ là ngươi như thế nào.”

“Đi, đến Thế An Uyển.” Tiêu Ngọc Minh đứng dậy, lại nói: “Đưa mấy con thỏ tới đây.”

Chủ tớ ba người vô cùng náo nhiệt tới Thế An Uyển, Đường Thư Nghi mới vừa cho người dọn cơm lên, thấy hắn đã về bèn sai người dọn thêm bát đũa.

Tiêu Ngọc Minh đưa tay vào chậu nước nha hoàn bưng tới rửa tay, cười hì hì nói với Đường Thư Nghi: “Nương, hôm nay nhi tử có quà cho ngài.”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu, ra vẻ không thèm để ý nói: “Còn có của muội.”

Tiêu Ngọc Châu vốn đang vui vẻ vì nghe hắn nói có lễ vật cho mình, nhưng khẩu khí này của hắn lại khiến người ta không vui vẻ nổi, còn muốn đánh hắn hai cái, nặng nề hừ một tiếng, bộ dáng kiêu ngạo.

Đường Thư Nghi không để ý hai huynh muội bọn họ náo loạn, cười hỏi: “Lễ vật gì a?”

“Mang lên đi.” Tiêu Ngọc Minh nhìn ra ngoài hô lên, Thạch Mặc bèn xách theo mấy con thỏ đi vào. Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Trời lạnh, nương dùng da thỏ này làm bao tay đi.”

Sau đó hắn cười xấu xa nhìn Tiêu Ngọc Châu: “Còn muội nữa.”

Tiêu Ngọc Châu tức đến mức mặt nhỏ phồng ra, Đường Thư Nghi cười ha ha nói: “Nhị ca trêu con thôi.”

Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, nhìn hai con thỏ mắt sáng lấp lánh: “Muội không làm bao tay, ta muội muốn nuôi.”

Tiêu Ngọc Minh khoát tay: “Tùy muội.”

Tiêu Ngọc Châu cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, vui vẻ chạy đến trước mặt Thạch Mặc, nhìn con thỏ trong tay hắn. Thấy ở giữa là một con thỏ nhỏ xíu, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn mình, lòng con bé mềm nhũn, chỉ vào nó rồi nói: “Ta muốn nó.”

Nói xong lập tức vươn tay muốn lấy, đại nha hoàn Thanh Mai của con bé lập tức bước lên bế con thỏ, cười nói: “Nô tỳ đi trị thương cho nó trước rồi lại mang tới cho cô nương.”

Trị thương chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải tắm rửa sạch sẽ cho con thỏ kia.

Tiêu Ngọc Châu lại nhìn thỏ con, sau đó gật đầu, còn nói: “Cho nó một ít thức ăn.”

Bên này, Tiêu Ngọc Thần hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Sao nhị đệ lại đi săn? Vết thương trên người đã ổn chưa?”

Tiêu Ngọc Minh lại không thèm để ý, cười hắc hắc hai tiếng: “Ta không ngồi yên được.”

“Đi săn ở đâu?” Tiêu Ngọc Thần thuận miệng hỏi.

Nghe tới vấn đề này, Tiêu Ngọc Minh theo bản năng muốn nhìn Đường Thư Nghi, nhưng ánh mắt của hắn còn chưa kịp ném tới chỗ nàng thì Đường Thư Nghi đã quay đầu nói với Tiêu Ngọc Châu còn đang xem thỏ: “Mau tới dùng bữa.”

Tiêu Ngọc Châu a một tiếng rồi quay lại chỗ ngồi, Tiêu Ngọc Minh yên lặng thở phào, thiếu chút nữa đã lộ chuyện rồi.

“Đến Tây Sơn săn.” Hắn bình tĩnh nói

Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại ghì chặt đôi đũa trong tay.

Hai chữ Tây Sơn này đối với Tiêu Ngọc Thần mà nói là những từ ngữ vô cùng mẫn cảm. Nghe Tiêu Ngọc Minh nói đến Tây Sơn săn bắn, thần kinh của hắn lập tức căng thẳng. Hắn muốn hỏi Tiêu Ngọc Minh có đến thôn trang Tây Sơn không, có thấy Liễu Bích Cầm không, nhưng lại cố kỵ Đường Thư Nghi nên không hỏi, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Đường Thư Nghi tất nhiên cũng thấy vẻ khác thường của hắn, nhưng lại xem như không nhìn thấy gì, còn nói với Tiêu Ngọc Minh: “Dùng da thỏ làm bao tay chắc chắn sẽ rất đẹp, hơn nữa còn là thỏ nhi tử ta săn, đến lúc đó nương phải mang mỗi ngày.”

Tiêu Ngọc Minh cao hứng cười hắc hắc, lại nghe nương hắn nói: “Có gì con lại săn thêm báo hay hổ gì đó để làm giày cho ngoại công, ngoại công con chắc chắn sẽ mang mỗi ngày.”

Tiêu Ngọc Minh: “…”

Nương, nương thật sự tin tưởng con.

Ăn xong bữa tối, một nhà bốn người lại ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Tiêu Ngọc Thần có chút thất thần, mọi người đều biết nguyên nhân nhưng không ai nói gì. Nói chuyện xong, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cùng nhau rời khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Thần rốt cuộc cũng hỏi chuyện hắn muốn hỏi: “Đệ đến Tây Sơn có tới thôn trang không?”

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu: “Không có, chắc chắn có không ít người nhìn chúng ta chằm chằm, ta không dám đi.”

“Có nghe được tin tức gì của nàng không?” Tiêu Ngọc Thần lại hỏi.

Tiêu Ngọc Minh vẫn lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại ca, đến giờ ca vẫn chấp mê bất ngộ sao?”

Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Ta chỉ muốn biết nàng sống có tốt không thôi.”

“Tất nhiên là không a!” Tiêu Ngọc Minh nói: “Trước đây nàng ta cẩm y ngọc thực, hiện tại chỉ có thể đảm bảo ấm no thôi. Nhưng đây không phải là nàng ta tự tìm sao? Lúc trước mẫu thân nói đưa nàng ta đi, cho nàng ta cửa hàng và biệt viện, nếu nàng ta đồng ý thì nói không chừng sẽ sống tốt hơn bây giờ nhiều, nhưng nàng ta không đồng ý!”

Tiêu Ngọc Thần bị nói cho á khẩu không trả lời được, qua một hồi lâu, hắn nói: “Chờ một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ tiễn nàng đi.”

Đây là kết quả sau hai ngày hắn nghĩ tới nghĩ lui.

Tiêu Ngọc Minh nghe xong cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói đại ca này của hắn quá ngây thơ. Hai huynh đệ không nói thêm gì, ai về viện nấy. Tiêu Ngọc Thần không về phòng ngủ mà trực tiếp đến thư phòng.

Đi đến trước kệ sách, nhìn ô vuông chứa đầy cuộn tranh, ngây người thật lâu. Sau đó ra cửa gọi Trường Minh Trường Phong: “Đi lấy chậu than tới đây.”

Trường Minh Trường Phong không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi lấy chậu than tới, đặt chính giữa thư phòng. Tiêu Ngọc Thần đứng đó im lặng thật lâu, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, ôm những cuộn tranh kia ra đặt bên cạnh chậu than.

Nhẹ nhàng vuốt những bức họa đó một hồi, hắn lấy mồi lửa châm lên, lại lấy một bức họa trong đó đặt lên mồi lửa, phút chốc bức họa đã bén lửa.

Một bức, hai bức, tam bức…

Theo từng bức họa trên đất dần dần vơi đi, nước mắt của Tiêu Ngọc Thần cũng từ từ che kín gương mặt.

Trường Minh Trường Phong đứng bên cạnh thấy hắn như vậy, tuy biết Liễu Bích Cầm kia không xứng nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu. Mặc kệ Liễu Bích Cầm như thế nào, nhưng công tử nhà bọn họ thật sự đã trả giá một tấm chân tình.

Ở Thế An Uyển, chẳng bao lâu Đường Thư Nghi sẽ biết chuyện phát sinh ở Thanh Phong Uyển. Vì sợ Tiêu Ngọc Thần tự tìm Lương gia động thủ, phá hủy kế hoạch của nàng nên mấy ngày này nàng đều sai người giám sát hành động của Tiêu Ngọc Thần.

Bây giờ biết được hắn đốt tranh, còn khóc, nàng nặng nề thở dài một tiếng. Tình yêu tuổi trẻ mà!

“Xem ra, lần này đại công tử đã hạ quyết tâm.” Thúy Vân nói.

Đường Thư Nghi ừ một tiếng: “Xem như có chút tiến bộ, nhưng tổn thương lớn hơn còn đang chờ hắn phía sau.”

Advertisement
';
Advertisement