Thúy Trúc vừa trải giường cho Đường Thư Nghi vừa nói: “Nếu đã quyết định buông xuống thì chắc lúc đó cũng không quá thống khổ nữa.”
Nàng ấy và Thúy Vân đều biết kế hoạch của Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi cũng không quá để ý: “Người trẻ tuổi gặp nhiều trắc trở một chút cũng không phải chuyện xấu.”
…
Ngày hôm sau, Tiêu Ngọc Minh lại xuất phát “đi săn” từ sớm, hội hợp với Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ở cổng thành, ba người cùng nhau xuất phát đến Tây Sơn. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều kể lại tình huống khi bọn họ về nhà hôm qua.
Vì là lén đi nên tất nhiên lúc trở về cũng là một trận gà bay chó sủa. Sau đó hai người đều lấy con mồi ra, Nghiêm Ngũ cười hì hì tiến đến trước mặt nương hắn: “Con nghĩ mấy hôm nay trời lạnh rồi nên mới ra ngoài săn thỏ cho nương làm bao tay.”
Nam Lăng bá phu nhân vốn đang dùng tay ôm ngực kêu đau ơi ới, nghe hắn nói vậy lập tức không đau nữa, còn cười nói: “Vẫn là con ta hiếu thuận.”
Nam Lăng bá thấy thế bèn chỉ vào Nam Lăng bá phu nhân nói: “Hai con thỏ đã lung lạc được nàng rồi.”
Nam Lăng bá phu nhân lại ôm n.g.ự.c nói: “Ông đừng có rống ta, ngực ta đau.”
Nam Lăng bá: “…”
Tề Nhị vừa về nhà cũng vừa lúc đụng phải Tề Lương Sinh từ bên ngoài trở về, phụ tử hai người chạm trán, người nào cũng sửng sốt, sau đó Tề Nhị nhanh chân chạy tới viện của tổ mẫu hắn, nhưng lần này hắn không may mắn như vậy, bị cha trảo một cái đã túm được cổ áo của hắn, trực tiếp xách hắn tới thư phòng, sau đó chính là một hồi roi mây đánh người.
“Vậy sao hôm nay ngươi lại ra được?” Nghiêm Ngũ hỏi.
Tề Nhị: “Chờ cha ta thượng triều rồi ta lại chuồn ra, ai, nếu mỗi ngày cha ta đều thượng triều thì hay rồi.”
Nghiêm Ngũ cũng thở dài: “Các ngươi nói xem làm quan có gì tốt, gà còn chưa thức đã phải rời giường rồi. Mỗi ngày còn phải tới nha môn công tác, cãi lộn đôi co với người khác, mệt đều mệt chết.”
Tề Nhị rất tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy.”
Lúc này Tiêu Ngọc Minh nói: “Nhưng bởi vì người nhà làm quan nên chúng ta mới có thể muốn làm gì thì làm đó.”
Lần này Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều không nói gì, thật ra bọn họ cũng hiểu đạo lý này, chỉ là không muốn nghĩ tới mà thôi.
Ba người nói chuyện một lúc đã tới Tây Sơn, đợi một lúc Mạnh Thành Thiên mới đến, còn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Thành thật mà nói Mạnh Thành Thiên còn lớn hơn Tiêu Ngọc Minh sáu bảy tuổi, năm nay đã ngoài hai mươi.
Tuổi tác chênh lệch nhau như vậy, hai người bọn họ vốn dĩ không tiếp xúc nhiều, nhưng chỗ ăn chơi đàn đúm ở Thượng Kinh chỉ có bấy nhiêu, chỗ của mấy tên ăn chơi trác táng dù già hay trẻ cũng có mấy chỗ đó, thường xuyên qua lại nhưng cũng không quen thân, hơn nữa còn là mối quan hệ chẳng thân thiện gì.
Tiêu Ngọc Minh nhìn bộ dáng ngái ngủ nhưng vẫn đang cố gắng vực dậy tinh thần của Mạnh Thành Thiên, cười nhạo nói: “Mạnh Thành Thiên, không phải là ngươi ngã vào bụng nữ nhân đến mức không dậy nổi đó chứ.”
Có một số việc, Tiêu Ngọc Minh tuy chưa từng trải qua nhưng lời thô tục lại không thiếu a.
Mạnh Thành Thiên thẹn quá hóa giận, đêm qua hắn ta thật sự đã phóng túng ở chỗ một ngoại thất mới nạp, nháo rất lâu a. Tại sao lại là ngoại thất chứ không phải tiểu thiếp à, là vì gia thế chính thất phu nhân của hắn ta vô cùng lợi hại, tính khí lại lớn, chỉ cho hắn ta có hai thiếp thất, nếu dám thêm một người nào thì đánh chết người đó.
Cho nên gặp phải người hợp ý cũng chỉ có thể giấu bên ngoài. Hơn nữa cũng không thể giấu ở chỗ của mình, phải mang đến chỗ tỷ phu Lương Kiện An của hắn ta.
Nam nhân kiêng kị nhất chính là việc người ta nói mình không được, mấy lời vừa rồi của Tiêu Ngọc Minh chính là nói phương diện kia của Mạnh Thành Thiên không được. Mạnh Thành Thiên sao có thể nhẫn nhịn, xông tới muốn đánh nhau với Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh đã hung hăng vung roi ngựa trước khi hắn ta kịp vọt tới, tiếng roi quật giòn tan làm Mạnh Thành Thiên chùn bước. Tiêu Ngọc Minh lại nói: “Ngươi nói ngươi bao lớn rồi, người khác kích một cái đã hùng hổ lao lên, ngươi như vậy thật khó thành ngọc quý.”
Mạnh Thành Thiên: “…”
Mẹ nó, một tên ăn chơi trác táng lại dám nói hắn ta không thể thành ngọc quý, là người đều không thể nhẫn. Hắn ta lại lăm lăm đi tới chỗ Tiêu Ngọc Minh, nhưng còn chưa chạm được người thì Tiêu Ngọc Minh đã xoay người nhảy lên ngựa chạy mất. Hắn ta cũng vội vàng lên ngựa, đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh giục ngựa chạy như bay ở phía trước, thấy Mạnh Thành Thiên đuổi tới, bèn nở một nụ cười, điều khiển ngựa chạy về phía thôn trang Tây Sơn của phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn tất nhiên sẽ không tiến vào thôn trang mà chỉ chạy lòng vòng bên ngoài, Mạnh Thành Thiên vẫn đuổi theo sau không bỏ.
Nói là bên ngoài nhưng thật ra vẫn cách thôn trang khá xa. Nhưng người trong thôn trang vẫn biết Hầu phủ nhị công tử cưỡi ngựa chạy tới đây. Ngày hôm qua phu thê Quan Hữu Căn đã biết Tiêu Ngọc Minh tới Tây Sơn, nhưng cũng biết tính tình của nhị công tử này, cảm thấy khả năng hắn lén trốn tới đây là rất lớn, tùy tiện chào hỏi sợ hắn sẽ không vui nên phu thê bọn họ coi như không biết.
Nhưng bây giờ nhị công tử đã chạy tới thôn trang, bọn họ không thể coi như không biết. Quan đại tẩu nhìn Quan Hữu Căn hỏi: “Lão nhân, ông xem phải làm sao bây giờ?”
Quan Hữu Căn bên cạnh thôn trang, nhìn Tiêu Ngọc Minh thúc ngựa chạy như điên, phía sau còn có một cẩm y công tử, cau mày nhất thời cũng không biết phải làm sao. Ông ấy nhìn nhi tử Quan Nghi Niên, hỏi: “Nghi Niên, con nói xem phải làm sao đây?”
Quan Nghi Niên cũng nhìn Tiêu Ngọc Minh đang phi ngựa như bay, lại nhìn Hồng Nhi đang lấp la lấp ló, lại nhớ tới chuyện Hầu phu nhân đã dặn dò lúc ở chùa Sùng Quang, dường như đã hiểu được gì đó, bèn nói: “Không cần phải xen vào, chúng ta coi như không quen biết nhị công tử.”
“Này… cái này làm sao mà được? Nhị công tử đã đến cạnh thôn trang rồi, chúng ta không tới thỉnh an thì sao mà được.” Quan đại tẩu nói.
Quan Nghi Niên ghé sát vào tai Quan đại tẩu, nhỏ giọng nói: “Nương, ngài ngẫm lại chuyện ở chùa Sùng Quang đi, tại sao Hầu phu nhân muốn ngài nói mấy lời đó trước mặt Liễu cô nương?”
Quan đại tẩu nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, kinh ngạc nói: “Hầu phu nhân muốn cho người câu dẫn…”
“Nương!”
Quan Nghi Niên hô một tiếng, Quan đại tẩu vội vàng im miệng, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Quan Nghi Niên thấy thế bèn đỡ bà ấy về phòng nghỉ ngơi, nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện của Hầu phủ không liên quan tới chúng ta, ngài cũng không có hại Liễu cô nương, Hầu phu nhân cũng không có, hết thảy đều là nàng ta tự mình lựa chọn.”
“Nương biết, nương biết.” Quan đại tẩu vuốt n.g.ự.c nói: “Ta chỉ cảm thấy mấy đại gia tộc này thật lắm quanh co.”
Quan Nghi Niên cười, tới đâu hay tới đó đi!
Mà lúc này, ở một góc thôn trang, Quan Hữu Căn đang cẩn thận nghe Thạch Mặc dặn dò: “Nhớ kỹ, mấy ngày nay cho dù đám người kia hỏi cái gì thì phải nói thôn trang này không liên quan gì đến Hầu phủ, thôn trang này của là của Quan gia.”
Thái độ cẩn thận nghiêm túc của Thạch Mặc khiến tim Quan Hữu Căn nhảy lên, ông ấy trịnh trọng gật đầu: “Tiểu ca nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định nhớ kỹ.”
Thạch Mặc mỉm cười nhìn ông ấy: “Vậy làm phiền Quan trang đầu.”
Nói xong, hắn lắc mình ra khỏi thôn trang, tim Quan Hữu Căn vẫn nhảy thình thịch.