Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Hồng Nhi cô nương tới múc nước sao?” Quan đại tẩu cười hỏi.

“Đúng vậy, cô nương nhà ta muốn trang điểm.” Hồng Nhi nói.

“Sao lúc này lại muốn trang điểm?” Quan đại tẩu hỏi. Thật ra bà ấy biết rõ nhất cử nhất động của chủ tớ Liễu Bích Cầm, chỉ là coi như không biết mà thôi.

Hồng Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Quan đại tẩu, sau đó bước lên nhỏ giọng nói: “Quan đại tẩu, nếu… nếu tiểu thư nhà ta muốn rời khỏi thôn trang, Hầu phủ có ngăn cản hay không!”

Quan đại tẩu nghe nàng ta nói xong thì sửng sốt chớp mắt, sau đó nói: “Hầu phủ không có nói chuyện này, hay là để ta bảo lão nhân nhà ta tới Hầu phủ hỏi thử?”

“Không cần.” Hồng Nhi lập tức nói: “Vào thành một chuyến rất phiền toái, trời lại lạnh như vậy.”

Nếu tới Hầu phủ hỏi không chừng lại xảy ra chuyện.

Quan đại tẩu: “Vậy thôi.”

Thật ra bà ấy vừa khéo léo nói toàn bộ chuyện của Hầu phủ không liên quan gì tới nhà bọn họ.

Hồng Nhi là một nha đầu thông minh, Hầu phủ có thể dễ dàng để bọn họ đi như vậy, tuy rằng nàng ta không đoán được chuyện này đã bị người ta tính kế nhưng cũng đại khái biết được thái độ của Hầu phủ, chỉ cần bọn họ rời xa Tiêu Ngọc Thần, Hầu phủ mặc kệ bọn họ sống hay chết.

Nghĩ vậy, Hồng Nhi chỉ cảm thấy Hầu phu nhân quá mức nhẫn tâm, lúc trước quan hệ giữa nàng và Liễu phu nhân rất tốt a, Liễu gia vừa xảy ra chuyenj nàng đã trở mặt không nhận người.

Nàng ta nghĩ vậy, lúc mang nước ấm về phòng sắc mặt cũng chẳng vui vẻ gì. Liễu Bích Cầm thấy thế hỏi: “Làm sao vậy? Thôn trang không cho chúng ta đi sao?”

Nàng ta cũng sợ hãi thôn trang ngăn cản bọn họ.

“Không phải.” Hồng Nhi lắc đầu nói: “Nô tỳ chỉ cảm thấy Hầu phu nhân quá hai mặt, lúc trước nàng đối xử với ngài rất tốt, còn nói muốn cưới ngài về. Nhưng vừa xảy ra chuyện đã trở mặt không nhận người.”

Liễu Bích Cầm nghe nàng ta nói xong lại đỏ mắt: “Thế nhân không phải đều như vậy. Thần… hắn không tới thăm ta chắc là có lý do, Hầu phủ không chỉ có một nhi tử mà vị trí thế tử lại chỉ có một.”

Nàng ta cảm thấy Tiêu Ngọc Thần không tới gặp nàng ta là vì Hầu phu nhân dùng vị trí thế tử uy hiếp hắn.

Hồng Nhi xả khăn đưa cho Liễu Bích Cầm: “Được rồi tiểu thư, sau này Hầu phủ… Tiêu thế tử cũng không liên quan gì tới chúng ta nữa.”

Liễu Bích Cầm cười trừ: “Đúng, sau này Hầu phủ và hắn đều không liên quan tới ta.”

Lại trang điểm một lần nữa, thu dọn hành lý cũng tốn không ít thời gian, chủ tớ hai người ra khỏi thôn trang cũng đã là sau giờ Ngọ. Mà Mạnh Thành Thiên đã sai người chuẩn bị xong xe ngựa tinh xảo, cả nha hoàn bà tử cũng sẵn sàng, đang chờ cách đó không xa.

Nhìn thấy hai người tới gần, hai nha hoàn thanh tú vội vàng tiến lên hành lễ với Liễu Bích Cầm, hai bà tử cũng bước tới nhận lấy hành lý của bọn họ. Mà Mạnh Thành Thiên đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn Liễu Bích Cầm.

Nhìn ngoài mặt, hai người xem như không làm điều gì thất lễ.

Liễu Bích Cầm hơi nhún người chào hỏi Mạnh Thành Thiên, sau đó đã được đỡ lên xe ngựa. Mành xe vừa kéo ra, một mùi thơm và không khí ấm áp ập tới, vào mùa đông lạnh lẽo này, hơi ấm đó làm cho người ta thoải mái thế nào chắc không cần phải bàn.

Liễu Bích Cầm nhếch môi, nhấc chân đạp vào thành xe bước vào trong, Hồng Nhi cũng vào theo. Chỉ thấy toàn bộ vách thùng xe đều được bọc bằng gấm vóc, chỗ ngồi cũng được lót đệm dày, thảm lót cũng mềm như bông, vừa nhìn đã biết là rất dày dặn. Trong xe còn có lò than, lại không có một chút khói nào, chỉ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Ngồi trong xe ngựa như vậy, chủ tớ hai người lại cảm thấy đã trở về với cuộc sống trước kia, lựa chọn này hẳn là không sai.

Mạnh Thành Thiên nhìn mỹ nhân lên xe ngựa của mình, trái tim như muốn rơi xuống đất. Liếc nhìn tấm rèm đóng kín, l.i.ế.m liếm môi, hắn ta xoay người lên ngựa, gia tay ý bảo xa phu đánh xe.

Đám người khí thế đi vào thành, đến địa điểm tập hợp của bọn họ lúc trước, đám bằng hữu của Mạnh Thành Thiên, nhìn thấy tư thế kia của hắn ta liền biết chuyện gì đang xảy ra, có người chúc mừng, có người trêu đùa.

Mạnh Thành Thiên cáo biệt bọn họ, chuẩn bị lập tức về Kinh. Về ván cược với Tiêu Ngọc Minh, hắn ta đã ném lên chín tầng mây từ lâu rồi. Tuy nhiên, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị không có quên, bọn họ biết Thạch Mặc đã quay về lấy hồ ly đỏ, bây giờ đương nhiên sẽ không để Mạnh Thành Thiên đi.

Tề Nhị chặn trước ngựa của Mạnh Thành Thiên, cầm roi ngựa nói: “Thế nào, Mạnh Thành Thiên, sợ rồi không dám so tài nữa?”

“Ta thấy hắn ta chính là sợ rồi,” Nghiêm Ngũ lúc này cũng nói: “Tiêu Nhị vào núi rồi, nói không chừng lát nữa sẽ săn được hồ ly đỏ, hắn ta sợ mất năm nghìn lượng bạc.”

Tề Nhị lập tức phụ hoạ: “Không phải chứ Mạnh Thành Thiên, chỉ là năm nghìn lượng bạc mà thôi, ngươi cũng không trả được?”

“Nhất định là như vậy rồi!” Nghiêm Ngũ nghiêng người về phía Tề Nhị nói: “Ta nghe nói gia quy nhà hắn ta rất nghiêm.”

“Gia quy gì?” Tề Nhị “nghi hoặc” hỏi.

Nghiêm Ngũ nở nụ cười kỳ quái, sau đó nhìn Mạnh Thành Thiên nói: “Đương nhiên là phu….”

“Nghiêm Ngũ, ngươi tìm chết!”

Khuyết điểm của Mạnh Thành Thiên bị lôi ra, thẹn quá hóa giận, lao đến muốn đánh Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, nhưng bị những người xung quanh ngăn cản. Cũng có người khuyên Tề Nhị Nghiêm Vũ: “Thành Thiên hôm nay có được bảo bối, muốn quay về thưởng thức, hai người các ngươi coi như bỏ qua đi, để cho hắn ta về thôi.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ tự nhiên sẽ không để cho Mạnh Thành Thiên đi, đó là năm nghìn lượng bạc.

Tề Nhị nói: “Bảo bối gì, để tiểu gia xem thử, xem có đáng giá năm nghìn lượng bạc hay không.”

Nghiêm Ngũ nói tiếp: “Đúng vậy, ta cũng muốn xem, xem nó có đáng giá năm nghìn lượng bạc hay không.”

Liễu Bích Cầm ngồi trong xe ngựa, nghe bọn họ dùng tiền đo lượng chính mình, mặt nhỏ tức giận đỏ bừng, nhưng nàng ta không dám nói, càng không dám đi ra.

Đúng lúc này, bên ngoài có một thanh âm khiến nàng ta trở nên lo lắng. Chỉ nghe thấy giọng nói đó nói: “Dô, Mạnh Thành Thiên, ngươi đây là thấy tiểu gia săn được hồ ly đỏ, muốn chạy trốn ăn quỵt sao!”

Giọng nói này không phải của Tiêu Ngọc Minh thì còn là ai, giờ khắc này trái tim của Liễu Bích Cầm lo lắng đến mức co rụt lại, nàng ta sợ Tiêu Ngọc Minh sẽ biết nàng ta ở đây.

Mà bên ngoài, Tiêu Ngọc Minh không thèm nhìn chiếc xe ngựa một cái, mà giơ hồ ly đỏ trong tay lên nói: “Mạnh Thành Thiên, có chơi có chịu, tiểu gia ta săn được hồ ly đỏ rồi, mau cầm năm nghìn lượng tới đây.”

Tiêu Ngọc Minh đưa hồ ly đỏ cho Nghiêm Ngũ ở bên cạnh, Nghiêm Ngũ lập tức nhận lấy, hồ ly đỏ đẹp như vậy, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy, thật sự rất hiếm thấy.

Bên này, Tiêu Ngọc Minh duỗi tay về phía Mạnh Thành Thiên, “Nhanh, năm nghìn lượng bạc.”

“Ta không mang nhiều bạc như vậy, trở về trả cho ngươi.” Mạnh Thành Thiên dù có thế nào cũng không thể nghĩ tới, Tiêu Ngọc Minh thật sự săn được hồ ly đỏ, trên người hắn ta thật sự không nang theo nhiều bạc như vậy.

Nhưng Tiêu Ngọc Minh làm sao có thể để hắn ta rời đi dễ dàng như vậy, hắn nói: “Không có bạc cũng dễ làm thôi, đưa ngọc bội, ngọc quan các thứ trên người ngươi xuống chỗ ta là được.”

Mạnh Thành Thiên cảm thấy Tiêu Ngọc Minh đang cố ý làm khó hắn ta, liền nói: “Tiêu Nhị, người đừng được nước làm tới.”

Tiêu Ngọc Minh nhún nhún vai, vẫy vẫy roi ngựa trong tay nói: “Nghe nói hôm này ngươi có được bảo bối, nếu không ngươi đưa bảo bối đó cho ta, đợi khi nào ngươi trả tiền, ta lại đưa lại bảo bối cho ngươi.”

Advertisement
';
Advertisement