Mạnh Thành Thiên làm sao có thể để mỹ nhân vừa mới lấy được còn chưa kịp ăn cho người khác, cho nên chỉ có thể căm hận cởi ngọc bội ngõ quan trên người, cũng như tất cả ngân phiếu trên người xuống đưa cho Tiêu Ngọc Minh, sau đó nghiến răng nói: “Cho ngươi hết, được rồi đi.”
Tiêu Ngọc Minh tuỳ ý liếc nhìn những thứ đó, nói: “Đã như vậy, cho ngươi nửa ngày, trước tối nay, không đưa tiền cho ta, mấy thứ này liền là của ta.”
“Sau khi về thành liền trả cho ngươi.” Mạnh Thành Thiên lại nghiến răng nói.
“Được.” Tiêu Ngọc Minh nói.
Một câu được này, khiến Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm trong xe đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Tiêu Ngọc Minh và những người khác tránh đường, để đám người Mạnh Thành Thiên đi qua. Nhìn đám đông đang dần dần đi xa.
Tề Nhị nói: “Nghe nói Mạnh Thành Thiên săn được một mỹ nhân, các ngươi nói xem mỹ nhân tốt như vậy sao?”
Nghiêm Ngũ cười lớn nói: “Mỹ nhân có tốt hay không, ngươi về nhà nếm thử liền biết.”
Tề Nhị bĩu môi nói, “Ta cũng chỉ tò mò thôi, mà cha ta quản nghiêm, bây giờ còn không cho ta chạm vào.”
Nghiêm Ngũ nhún nhún vai: “Phụ thân cũng không cho ta.”
Thế gia vọng tộc, mặc dù sắp xếp không ít tỳ nữ thiếp thân bên người công tử thiếu gia, cơ bản đều là chuẩn bị làm thông phòng. Nhưng có nhà cũng có gia quy, không để công tử thiếu gia khai trai quá sớm. Một là sợ tổn thương cơ thể, hơn nữa là sợ trầm mê nữ sắc, bỏ bê học hành.
Những gia đình quản giáo nghiêm, bình thường đều để đến trước đại hôn mới cho công tử thiếu gia khai trai, chủ yếu là cho bọn họ chút kinh nghiệm, tránh mất mặt trong lúc viên phòng ngày đại hôn.
Nam tử Đại Càn Triều bình thường mười sáu tuổi trở lên liền thành thân, mà nam tử của thế gia đại tộc thường thành thân muộn hơn một chút, đều là mười tám đến hai mươi mới thành thân.
Lúc này, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, người sau hừ một tiếng: “Đừng làm như ta có thể, ta còn phải thủ hiếu.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều thở dài, bọn họ thật sự rất tò mò.
Đột nhiên, Tề Nhị kéo Nghiêm Ngũ và Tiêu Ngọc Minh lại gần, ba cái đầu chụm lại với nhau, sau đó nhỏ giọng nói: “Hay là… Hay là đợi qua năm, đến màu xuân, Ngọc Minh thủ hiếu xong, chúng ta đi… đi Thanh Lâu thử xem? Tìm một nụ chưa làm bao giờ, chắc chắn không có bệnh.”
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ mặc dù ăn chơi, nhưng gia đình mệnh lệnh cấm đi sòng bạc và thanh lâu, nếu biết được, không đánh chốt cũng bước nửa chân vào cửa tử. Cho nên hai nơi này, ba người bọn họ thường không bao giờ nhắc tới.
Tề Nhị bị hai người bọn họ nhìn đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp, “Ta…. Ta chỉ tò mò thôi, thực sự là tò mò. Lại nói, các ngươi không tò mò sao?”
Tiêu Ngọc Minh và Nghiêm Ngũ không lên tiếng, bọn họ cũng rất tò mò. Nhưng chuyện đến Thanh Lâu này, bọn họ vẫn có chút do dự, bởi vì một khi bị phát hiện, chắc chắn phải nhận hình phạt nặng nhất.
“Đến lúc đó lại nói đi.” Nghiêm Ngũ ôm hồ ly đỏ trong tay nói: “Nữ tử làm sao đẹp bằng hồ ly đỏ này.”
Lời nói của hắn đã thành công lôi kéo Tề Nhị và Tiêu Ngọc Minh, ba người bọn họ bắt đầu nghiên cứu hồ ly đỏ như m.á.u này.
Thật ra, ba người bọn họ thật sự rất tò mò về loại chuyện này, giống như đang tò mò về con hồ ly đỏ này vậy.
Ba người họ chơi đùa với hồ ly đỏ một lúc, sau đó cưỡi ngựa về thành. Tiêu Ngọc Minh ôm hồ ly đỏ đến phủ Đường Quốc Công trước, Đường Quốc Công đang đãi khách, hắn liền ôm hồ ly đỏ đến thư phòng chơi.
“Ta còn tưởng rằng ngươi mượn nó xong thì không trả lại nữa.” Sau khi Đường Quốc Công trở lại thư phòng liền mỉm cười nói.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng đứng dậy, ôm lấy hồ ly vẻ mặt đau khổ nói: “Không thể để mẫu thân ta nhìn thấy con hồ ly này, nếu không nương nhất định bắt ta săn cho ngài ấy hồ ly trắng hay hồ ly bạc gì đó.”
Đường Quốc Công nhìn thấy vẻ đau khổ của hắn, cười lớn, sau đó nói: “Có chuyện gì?”
Tiêu Ngọc Minh nặng nề thở dài một hơi nói: “Hôm qua, ta săn được vài con thỏ, nói làm bao tay cho nương và Ngọc Châu, nương ta liền bảo ta bắt báo săn hổ, nói làm ủng cho ngài.”
Đường Quốc Công lại cười lớn: “Vẫn là khuê nữ nhà ta hiếu thuận.”
Tiêu Ngọc Minh: “…….”
Coi như hắn không nói.