Bên kia Tiêu Hoài nghe tiếng hô hấp đều đều của nàng, hắn khe khẽ thở dài. Bởi vì hắn tập võ nên tai thính mắt tinh, lại không khống chế được mà cứ dồn sự chú ý lên người đối phương, đến cả hô hấp của nàng cũng nghe rõ, tự nhiên là không thể chìm vào giấc ngủ được. Hiện tại thấy nàng đã ngủ, hắn cũng nhắm mắt lại niệm thanh tâm chú, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc hắn tỉnh lại, Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng mặc y phục, sau đó đi ra sân chuẩn bị luyện quyền, nhưng thấy hạ nhân đã tới, nếu không phải bà tử thì cũng chính là tiểu nha hoàn, hắn đành cất bước đi tới võ trường.
Mới ra khỏi cửa viện, đã thấy hai người hầu cận của hắn đã đứng chờ sẵn ở đó. Từ trong tay bọn họ, hắn cầm lấy thanh Yển Nguyệt trường đao của mình. Hắn cất bước đi về phía trước, hai gã người hầu lập tức đuổi theo.
Vu Dũng Chí bước nhanh hai bước, đi đến bên người Tiêu Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Chủ soái, có phải từ này về sau ngài có thể vào ở trong viện của phu nhân không?”
Tiêu Hoài bất mãn nhìn hắn một cái, thật sự không muốn trả lời, nhưng hắn vẫn đáp: “Phải.”
Vu Dũng Chí cười ha hả: “Vậy hôm nay thuộc hạ sẽ chuyển đồ của ngài đến Thế An Uyển.”
Tiêu Hoài cho hắn một ánh mắt hài lòng, khóe môi cũng không tự chủ được mà cong lên.
Đường Thư Nghi tỉnh lại, nàng vén màn lên, chỉ thấy trên giường nhỏ đã không còn ai. Làm quan thời cổ đại quả thật không dễ dàng gì, cho dù là võ tướng hay văn thần, mỗi ngày đều phải rời giường từ lúc trời chưa sáng.
Nàng cúi người mang giày rồi rời khỏi giường, Thúy Trúc Thúy Vân nghe thấy động tĩnh lập tức vén rèm tiến vào, sau đó hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Chờ sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Hoài đã trở lại, cả người toàn là mồ hôi nóng hầm hập. Đường Thư Nghi thấy thế, lập tức phân phó hạ nhân: “Mang nước lại đây.”
Thúy Vân phân phó một tiểu nha hoàn đi ra ngoài lấy nước, tiểu nha hoàn bưng một chậu nước còn nghi ngút khói tiến vào, sau khi đặt xuống lập tức lui về sau vài bước, coi Tiêu Hoài như là hồng thủy mãnh thú vậy. Đường Thư Nghi thấy thế liền không nhịn được cười, chẳng qua nàng chỉ uy h.i.ế.p một chút mà thôi, không nghĩ rằng mọi người lại lo lắng đến vậy.
Thật ra Tiêu Hoài cũng chẳng để ý đến chuyện này, hắn tự xắn tay áo lên đi rửa mặt. Lúc trước giả trang làm Lý Thừa Duẫn, bên người hắn là một đám người hầu hạ, sau này trở thành Tiêu Hoài, cho dù là ẩn núp ở trong quân doanh địch hay lúc trở về quân Tây Bắc, hắn đều tự mình chăm lo cuộc sống thường ngày của mình.
Đường Thư Nghi tựa vào cạnh bàn, nhìn hắn rửa mặt, cảm thấy việc có một người tiến vào trong cuộc sống của mình cũng không phải là chuyện khó khăn như tưởng tượng.
Tiêu Hoài tắm rửa xong, Đường Thư Nghi cầm ngọc bội dương chi bạch ngọc lúc trước lên, đeo lên eo cho hắn. Lại kéo hắn ngồi xuống, cài ngọc quan dương chi bạch ngọc lên đầu hắn. Toàn bộ quá trình khuôn mặt Tiêu Hoài đều nở nụ cười, cuối cùng hắn ôm người vào trong lòng nói: “Cảm giác có phu nhân thật tuyệt.”
Đường Thư Nghi chỉnh lại cổ áo giúp hắn, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười. Sở dĩ trên đời này tồn tại nam nữ, sở dĩ trong cơ thể con người lại tiết ra kích thích tố, khả năng là cân bằng tự nhiên. Rất nhiều nam tử hiện đại lựa chọn không yêu đương không kết hôn, có lẽ bởi vì chưa gặp được đúng người. Gặp được rồi, ở cùng nhau, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Loại cảm giác này giống như trong miệng vẫn luôn ngậm kẹo, ngọt ngào đến mức làm người vui vẻ. Lại giống như ngày xuân đón ánh mặt trời, ấm áp lại thoải mái.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của ba hài tử, hai người tách ra cùng rời khỏi tẩm thất. Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc này khi nhìn thấy Tiêu Hoài mới sáng sớm đi ra từ tẩm thất của Đường Thư Nghi, cả hai đều sững sờ, sau đó trên mặt đều treo ý cười.
Trong lòng Đường Thư Nghi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt nàng vẫn như thường lệ mà ngồi xuống ghế, còn Tiêu Hoài thì đi bên cạnh ngồi xuống. Ba huynh muội vui vẻ đến mức muốn cười lớn, nhưng đều nhịn xuống, sợ đôi phu thê này xấu hổ.
“Quốc Công gia,” Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: “Lát nữa tới phòng kho của chàng để Ngọc Châu vào chọn đồ.”
Tiêu Hoài nghe xong sững sờ một lát, sau đó lập tức hiểu vì sao, nói: “Chìa khoá là ở chỗ phu nhân, nàng làm chủ là được rồi.”
Sau đó hắn lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: “Thích cái gì lấy cái đấy, không thích cái gì thì nói với cha, cha mua cho con.”
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần không hiểu ra sao, Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói với hai người: “Lát nữa nói với hai huynh.”
Đường Thư Nghi lại cảm thấy xấu hổ một hồi, nhưng nàng cũng là người rất biết giả vờ, trên mặt không bại lộ ra chút nào.
Lúc này, Thuý Vân đi tới nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, cả nhà đi tới phòng ăn. Ăn xong Tiêu Ngọc Thần trở về đọc sách, qua Tết là đến kỳ thi xuân rồi.
“Ta và Ngọc Minh đến đại doanh ngoài Kinh một chuyến, hẳn là không thể trở về dùng bữa trưa.” Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, “Đi đường cẩn thận.”
Tiêu Hoài gật đầu: “Được, đồ vật bên thư phòng của ta, bảo người chuyển qua đi.”
Đường Thư Nghi: “Được.”
Tiêu Hoài trong lòng mừng rỡ, xoa tay Đường Thư Nghi rồi mới xoay người dẫn Tiêu Ngọc Minh đi. Ra khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh quay đầu nhìn Tiêu Hoài mấy lần.
Tiêu Hoài quay đầu hỏi hắn: “Có chuyện gì?”
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, “Không có gì.” Chỉ thấy ghen tị mà thôi.
“Hôm nay con đi cùng trưởng tử của Đoàn Anh Hồng, đừng để hắn tiếp xúc với Đoàn Anh Hồng.” Tiêu Hoài nói.
Đoàn Anh Hồng: Tướng lĩnh dưới trướng của Tiêu Hoài bị Hoàng đế mua chuộc.
“Vâng,” Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói, “Bọn họ muốn hành động rồi sao?”
“Cung yến ngày mai, khó tránh khỏi bọn họ có một ít động tác nhỏ.” Tiêu Hoài dừng lại, quay đầu thì thầm bên tai Tiêu Ngọc Minh: “Cung yến ngày mai con không tham gia, ở bên ngoài tiếp ứng.”
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt ngưng trọng, Tiêu Hoài mỉm cười: “Chỉ là lo trước khỏi hoạ mà thôi.”
“Nhi tử biết rồi.”
………
Bên này, sau khi Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh rời đi, Đường Thư Nghi dặn dò Thuý Vân dẫn người đến thư phòng ở tiền viện, dọn dẹp đồ đạc của Tiêu Hoài đến Thế An Uyển. Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nhà kho.
“Cung yến ngày mai, con phải theo sát ta không được rời nửa tấc.” Đường Thư Nghi vừa đi vừa nói với Tiêu Ngọc Châu.
“Con biết rồi.” Tiêu Ngọc Châu nắm lấy cánh tay Đường Thư Nghi, giọng nói nghiêm túc.
Đường Thư Nghi biết con bé biết nặng nhẹ, không nói thêm gì nữa, mẫu nữ hai người vào tư khố của Tiêu Hoài. Tiêu Ngọc Châu chọn ra vài thứ mình thích, mẫu nữ hai người lại cùng nhau trở về Thế An Uyển.
Đồ vật của Tiêu Hoài không nhiều, đều đã dọn qua rồi, Đường Thư Nghi sắp xếp chúng trong tẩm thất của mình. Bữa trưa Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh quả nhiên không về ăn trưa.