Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Buổi chiều, Đường Thư Nghi giúp Tiêu Ngọc Châu chuyển đến viện của chính con bé, nhìn mọi đồ đạc của con bé đã được sắp xếp xong, mặc dù Đường Thư Nghi có chút lo lắng khi con bé sống một mình nhưng nàng vẫn không nói gì.

Tiểu thư thế gia đại tộc thời cổ đại đến bảy hoặc tám tuổi đã bắt đầu sống một mình ở một viện, bây giờ Tiêu Ngọc Châu đã gần mười một tuổi, đã đến lúc con bé tự quản lý viện của riêng mình.

Tiêu Hoài trở về trước bữa tối, nhưng Tiêu Ngọc Minh không trở về. Hắn ngồi ở tiểu hoa sảnh, nói với Đường Thư Nghi: “Ta sợ ngày mai Lý Thừa Ý sẽ làm ra động tác gì đó, hôm nay để Ngọc Minh canh giữ ở đại doanh ngoài Kinh, ngày mai nó cũng không tham gia cung yến.”

“Ngày mai y định động thủ?” Đường Thư Nghi hỏi.

“Chỉ là lo trước khỏi hoạ thôi.” Tiêu Hoài nói: “Ngày mai chúng ta cẩn thận một chút là được.”

“Được, ta cũng đã nói rõ với Ngọc Châu rồi.” Đường Thư Nghi biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xé rách mặt với Hoàng đế, chỉ là không biết khi nào mà thôi.

“Lát nữa ta viết thư cho Cảnh Tập, ngày mai vẫn cần tiếp tục nguỵ trang.” Nàng lại nói.

Tiêu Hoài gật đầu: “Hài tử Cảnh Tập kia không tồi.”

Mặc dù hắn bị Hoàng đế hại chết, mặc dù Lý Cảnh Tập là nhi tử của Hoàng đế, nhưng hắn cũng không có khúc mắc với Lý Cảnh Tập.

Trong lúc nói chuyện, bữa tối đã được chuẩn bị xong, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu cũng đi tới, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Ăn xong hai huynh đệ vô cùng ăn ý mà lập tức rời đi, Đường Thư Nghi đột nhiên cảm thấy có chút câu nệ khi đối mặt với Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài cười nhẹ kéo nàng vào tẩm thất, nhìn một chút ít đồ của mình đã ở trong phòng, hắn càng cười tươi hơn. Tay sờ trong vạt áo, hắn lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra, mở ra, một chiếc nhẫn nằm bên trong. Vòng nhẫn hoàng kim được khảm một viên phỉ thuý không chút thiếu sót nào, vừa cổ kính lại quý phái.

Cầm lấy tay Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài đeo nhẫn lên ngón áp út của nàng, hoàng kim sóng đôi cùng nước da trắng nõn, đẹp đến khó tả.

“Ta hy vọng cùng phu nhân nắm tay bạc đầu.” Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt thâm thuý mang theo chân thành và kiên định, khiến người ta bất giác bị thuyết phục. Giờ khắc này, nàng cũng thật sự tin tưởng, tương lai bọn họ có thể nắm tay cùng tiến, mãi đến bạc đầu.

Đưa tay ra ôm lấy hắn, Đường Thư Nghi mở ngăn kéo, cũng từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thuý. Nàng lấy ra đeo vào tay Tiêu Hoài, nói: “Nắm tay bạc đầu.”

Nắm tay bạc đầu, là kỳ vọng cũng là tuyên thệ.

Tiêu Hoài vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái, sau đó ôm lấy người rồi cúi đầu xuống hôn, mãnh liệt lại triền miên. Đường Thư Nghi ôm eo hắn, nhiệt tình hưởng ứng…..

Trong phòng đốt vài chậu than, nhiệt độ dường như càng ngày càng cao, hai người khô nóng đến mức không nhịn được mà lôi kéo y phục của đối phương. Không lâu sau, y phục xốc xệch, Tiêu Hoài vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng gặm cắn. Hai bàn tay đang vuốt ve sau lưng, vuốt đến cả người hắn run rẩy……

“Tắm… Tắm đã.” Đường Thư Nghi rút ra một tia tỉnh táo, nhẹ nhàng đẩy người đang ôm chặt mình ra.

Tiêu Hoài ngừng cử động, vùi mặt vào cổ nàng thở hổn hển, chờ hơi thở ổn định một chút rồi nói ra bên ngoài: “Chuẩn bị nước.”

“Đã chuẩn bị xong rồi.”

Giọng nói của Thuý Trúc truyền đến, Tiêu Hoài bế người lên, sải bước đi về phía tịnh thất, không lâu sau từ bên trong truyền đến có tiếng nước róc rách, cùng tiếng tiếng va chạm của da thịt….

Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi vẫn còn đang ngủ ngon, cảm thấy người bên người ngồi dậy. Nàng mơ mơ hồ hồ hỏi: “Làm cái gì?”

Tiêu Hoài cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Nàng ngủ tiếp đi, ta phải dậy.”

Đường Thư Nghi xoay người ôm eo hắn, “Ngủ tiếp đi.”

Tiêu Hoài cười nhẹ lại nằm xuống lật người, trán tựa vào trán của Đường Thư Nghi, nói: “Cho nên nói ta không thích hợp làm Hoàng đế, không chịu được gian khổ như vậy, rất dễ dàng sa vào ôn hương nhuyễn ngọc.”

Đường Thư Nghi bị lời nói của hắn chọc cười: “Quốc Công gia rất hiểu rõ bản thân mình!”

Tiêu Hoài mỉm cười ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, “Ngủ đi.”

Hôm nay phải tham gia cung yến, nói không chừng còn cần đánh một trận ác liệt.

Tối hôm qua Đường Thư Nghi quá mệt mỏi, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Còn Tiêu Hoài lại không ngủ được, mỹ nhân trong lòng, nếu không phải hôm nay còn cần tham gia cung yến, hắn còn muốn làm một hồi vận động buổi sáng.

Trong phòng một mảnh im lặng, bên ngoài Thuý Trúc Thuý Vân đã dậy. Hai người nhẹ giọng an bài nha hoàn bà tử làm việc, hai tuỳ tùng của Tiêu Hoài là Hướng Vinh và Vu Dũng Chí cũng đi tới. Hướng Vinh là người không thích nói chuyện, gật đầu tỏ ý chào hỏi với Thuý Trúc Thuý Vân xong liền đứng như trời trồng ở nơi đó.

Vu Dũng Chí mỉm cười nghiêng người về phía Thuý Trúc nói: “Sau này còn cần Thuý Trúc cô nương chiếu cố nhiều hơn.”

“Nào có, ta còn cần Vu đại ca chăm sóc đây.”

Vu Dũng Chí vội vàng nói: “Không dám.”

Hướng Vinh đang đứng ở một bên liếc nhìn Vu Dũng Chí một cái, tưởng người khác không biết chút tâm tư nhỏ của hắn sao?

Advertisement
';
Advertisement