Cả nhà và Giai Ninh quận chúa nhanh chóng đi tới, Tiêu Ngọc Minh cầm lấy cái giỏ trong tay hắn, Tiêu Ngọc Châu đưa cho hắn cái bao ủ ấm tay của mình, Giai Ninh quận chúa ở bên cạnh lo lắng nhìn.
Đường Thư Nghi nói: “Mệt lắm phải không con?”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, hắn thật sự rất mệt. Thời gian ba ngày, ở trong ký túc xá tồi tàn lọt gió, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải viết văn, đúng là chịu tội.
Người một nhà xúm lại đỡ hắn lên xe ngựa, đi về phía phủ Định Quốc Công. Đợi bọn họ rời đi, không ít người thảo luận:
“Vị thí sinh vừa rồi là ai?” Quá hạnh phúc rồi.
“Ngươi không biết hắn? Đó là thế tử Định Quốc Công.”
“Đã là thế tử rồi còn đi thi làm cái gì?”
“Người ta thích, ai có thể quản được. Hơn nữa, hắn rất có khả năng sẽ là trạng nguyên năm nay.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Hắn theo học hai người, một người là đại nho đương thời Phương đại nho, một người là đại thần nội các Tề Lương Sinh.”
“Cái này…. Đúng là không thể so sánh!”
………
Người khác nghị luận, Đường Thư Nghi bọn họ tất nhiên không biết. Trở về nhà, Tiêu Ngọc Thần tắm rửa sạch sẽ, lại ăn một bữa no nê, rồi nằm xuống ngủ một giấc.
Mà Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài bắt đầu bận rộn, bởi vì ngày mai là đại điển đăng cơ. Tiêu Hoài phải làm tốt bảo đảm an toàn của toàn bộ thành Thượng Kinh, Đường Thư Nghi phải chuẩn bị cho thử thách về vị trí đế sư của mình.
Buổi tối nằm trên giường, Tiêu Hoài nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đường Thư Nghi nói: “Nàng đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt hơn.”
Đường Thư Nghi tựa đầu vào vai hắn, mỉm cười nói: “Thật ra ta vẫn luôn là một tay cừ khôi trong các kỳ thi, ban đầu nếu không phải kỳ thi tuyển sinh đại học có chút biến cố, ta cũng sẽ thi được vào một trường danh tiếng. Sau này mỗi lần khảo hạch ở công ty cũng như vậy, cho nên ta không lo lắng.”
Tiêu Hoài ôm nàng cười nhẹ: “Thật đáng tiếc lúc đó không quen biết nàng.”
Đường Thư Nghi: “Quen biết nhau ở đây cũng rất tốt.”
“Ừ, quen biết nhau ở đây cũng rất tốt.” Tiêu Hoài lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, “Ngủ đi.”
Đường Thư Nghi Nhi nhắm mắt lại ừm một tiếng, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Mà Tiêu Hoài lại xuyên qua màn đêm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn người trong lòng mình. Thật ra hắn vẫn luôn cô độc, cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Nhưng hắn thật sự rất may mắn, có thể gặp được nàng, có thể đồng hành cùng nhau.
Về phương thức ở chung của hai người, Tiêu Hoài cảm thấy rất tốt. Sau khi hắn trở thành Tiêu Hoài về cái nhà này, lúc đó nàng đã quản lý ngôi nhà này rất tốt. Ba hài tử đi đúng hướng, cho dù có chút nguy cơ, dựa vào năng lực của nàng liền có thể giải quyết. Mà sự đột ngột trở về của hắn, đối với nàng mà nói, chính là một kẻ đột nhập.
Một kẻ đột nhập, còn chỉ tay chỉ chân với nàng với cái nhà này, nghĩ thôi đã khiến người thấy ghét. Hơn nữa, nàng xử lý mọi chuyện rất tốt, hắn cũng không cần chỉ tay chỉ chân.
Cho nên, như vậy rất tốt!
Ngày hôm sau, phu thê hai người dậy sớm, mặc triều phục của mỗi người. Triều phục của nhất phẩm triều chính ở Đại Càn là màu tím, hai người đều là nhất phẩm. Chẳng qua triều phục của Đường Thư Nghi càng thêm tinh xảo, mang thêm đặc điểm của nữ tính. Hơn nữa triều phục của Đường Thư Nghi không có mũ cánh chuồn, đây cũng là do Đường Thư Nghi tự mình yêu cầu, nàng cảm thấy đội mũ đó lên không hiện ra được sắc màu rực rỡ của nữ tính.
Nàng chính là một nữ đế sư, không cần cố ý bắt chính mình học theo nam nhân.
Ăn mặc xong, ánh mắt Tiêu Hoài thẳng tắp nhìn Đường Thư Nghi. Hắn sững sờ một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên, thế giới bên ngoài mới có thể làm phu nhân thêm rực rỡ.”
Đường Thư Nghi chắp tay về phía hắn: “Cảm tạ Định Quốc Công khen ngợi.”
Tiêu Hoài mỉm cười hồi lễ: “Đường đại nhân khách khí rồi, ngày danh xứng với thực.”
Hai người ở bên này chơi đóng vai diễn trò, bên kia Thuý Vân Thuý Trúc che miệng cười, các nàng cũng cảm thấy hôm nay phu nhân nhà bọn họ, không phải, đại nhân nhà bọn họ thần thái ngút trời.
Hai người chỉnh đốn xong, ba huynh muội đi tới. Nhìn thấy Đường Thư Nghi mặc triều phục, ba người cũng sững sờ, sau đó Tiêu Ngọc Châu chạy tới, xoay quanh Đường Thư Nghi một vòng, nói: “Nương, hôm nay người thật sự rất đẹp.”
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều gật đầu đồng ý, Đường Thư Nghi cười lớn, sau đó cả nhà cùng nhau ăn sáng.
Đại điển đăng cơ của Hoàng đế, ba huynh muội đều không đủ tư cách tham gia, nhưng hôm qua Lý Cảnh Tập đã phái người đến truyền tin, muốn Tiêu Ngọc Châu đến xem lễ. Sáng sớm xe ngựa trong cung đã đến, Tiêu Ngọc Châu lên xe xuất phát trước, sau đó Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cùng nhau đến Hoàng cung.
Đến nơi, phu thê hai người cùng nhau xuống xe, không ít quan viên nhìn về phía bọn họ. Nhìn thấy cách ăn mặc của Đường Thư Nghi, rất nhiều người đều lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng vì Tiêu Hoài ở bên cạnh, cuối cùng không ai dám tiến lên hỏi.
Tất nhiên, cũng có những người biết trước tân Hoàng đế muốn phong Đường Thư Nghi làm đế sư, chẳng hạn như Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh. Hôm nay Đường Thư Bạch nhìn thấy Đường Thư Nghi, vẻ mặt kia tự hào không thôi, còn Tề Lương Sinh lại rất ảm đạm.
Cảm nhận được cảm xúc của hắn, Đường Sơ Bạch vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nên vui vẻ, ít nhất ánh mắt của ngươi rất tốt.”
Tề Lương Sinh thở dài, hắn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.