Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Trong Hoàng cung, Lý Cảnh Tập nghe lễ quan nói với hắn các lưu trình của đại điển đăng cơ cùng với mỗi một bước nên làm cái gì nói thế nào. Thật ra, những chuyện này, lễ quan mấy ngày qua đã nói với hắn nhiều lần, thậm chí còn bảo hắn diễn tập hai lần.

Nhưng vị Hồ đại nhân này thật sự quá có trách nhiệm, hôm nay hắn còn chưa rời giường ông ấy đã đến trong cung, đánh thức hắn dậy, lại dặn dò hắn từng bước từng bước một. Mặc dù Lý Cảnh Tập có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy đầu tóc râu ria của vị Hồ địa nhân này đều bạc trắng, cơn tức giận gì cùng biết mất.

Hắn có thể lý giải, đại điển đăng cơ hôm nay, nếu như xảy ra một chút ngoài ý muốn, tất cả mọi người trong lễ bộ nói không chừng đều không giữ được chức quan. Chỉ có thể nói, mọi người đều không dễ dàng.

“Hoàng thượng, ngài đọc đi đọc lại lời phát biểu này.” Hồ đại nhân nhìn Lý Cảnh Tập cẩn thận nói. Ông ấy rất vui mừng, vị tân Hoàng này mặc dù tuổi nhỏ nhưng không có một chút khí thế ương bướng, còn rất phối hợp với ông ấy.

Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, chuẩn bị mở miệng đọc. Lúc này Diệp Đức Bổn chạy vào, nhỏ giọng thì thầm bên tai Lý Cảnh Tập: “Hoàng thượng, Khang Lạc quận chúa đến.”

Ánh mắt Lý Cảnh Tập sáng lên, sải bước ra ngoài, miệng nói với Hồ đại nhân: “Hồ đại nhân, trẫm đã thuộc hết rồi, không cần đọc nữa.”

Hồ đại nhân thấy vậy có chút lo lắng, giơ chân chuẩn bị đuổi theo. Diệp Đức Bổn vội vàng ngăn ông ấy lại, nói: “Hồ đại nhân, được rồi. Hoàng thượng còn chưa đủ hợp tác sao?”

Khuôn mặt già nua của Hồ đại nhân đỏ lên, “Bổn quan chỉ sợ sẽ xảy ra sơ xuất gì đó.”

Diệp Đức Bổn: “Hoàng thượng nghĩ ngài tuổi lớn lại làm việc nghiêm túc mới phối hợp với ngài như vậy. Hoàng thượng thông minh, chút đồ vật này đã thuộc từ lâu.”

“Vâng vâng vâng.” Hồ đại nhân vội vàng nói, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi. Bây giờ ông ấy chỉ sợ có người nói ông ấy bắt nạt Hoàng thượng tuổi trẻ.

Trên triều quả thật có vài vị lão thần cảm thấy Hoàng thượng hiện tại tuổi còn nhỏ, dễ nói chuyện, có ý định “nuôi dạy đế vương”. Muốn nuôi đế vương thành dáng vẻ mà bọn họ muốn. Nhưng ông ấy chỉ là một lễ quan, không có nhiều quyền hành lớn, cũng không có dục vọng lớn cỡ nào, trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến những suy nghĩ không nên có đó.

Diệp Đức Bổn đứng ở một bên nhìn ông ấy lau mồ hôi trên trán, trong lòng hừ lạnh, những đại thần này, mỗi một người đúng là suy nghĩ hão huyền.

Bên này, Lý Cảnh Tập bước vào thiên điện, nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên bàn ăn điểm tâm. Hắn mỉm cười đi tới ngồi bên cạnh nàng ấy hỏi: “Có ngon không?”

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: “Là Thái phi làm sao?”

Lý Cảnh Tập cũng cầm một miếng điểm tâm lên ăn, “Hôm qua tổ mẫu chuyển tới trong cung, biết hôm nay muội tới, liền làm điểm tâm muội thích ăn.”

“Đợi sau khi đại điển kết thúc, ta đến nói chuyện với Thái phi, không phải, nói chuyện với Thái hoàng thái hậu.” Tiêu Ngọc Châu nói.

“Tổ mẫu chắc chắn rất vui vẻ.”

Tiêu Ngọc Châu nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nhìn Lý Cảnh Tập hỏi: “Huynh có căng thẳng không?”

Lý Cảnh Tập gật đầu: “Có một chút.”

Cho nên, cho dù đã nhớ những lời phát biểu đó, khi Hồ đại nhân bảo hắn đọc lại, hắn vẫn nghiêm túc đọc lại. Chỉ sợ đến lúc đó hơi căng thẳng một chút lại quên mất.

“Vậy huynh nghĩ đến chuyện vui vẻ đi, tâm tình thả lỏng thì sẽ không căng thẳng nữa.” Tiêu Ngọc Châu nói.

Đôi mắt nàng ấy sáng lấp lánh, còn mang theo ý quan tâm đến mình. Lý Cảnh Tập chỉ cảm thấy trong lòng mình đầy ắp. Hắn muốn nói, không cần nghĩ đến chuyện vui vẻ, bây giờ hắn đã rất vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy Ngọc Châu, hắn liền vui vẻ.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Diệp Đức Bổn đi tới nói đại điển sắp bắt đầu, Lý Cảnh Tập phải rời đi. Tiêu Ngọc Châu tiễn hắn ra cửa, nói: “Lát nữa muội ở đài ngắm sao theo dõi huynh.”

Lý Cảnh Tập nặng nề gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nắm tay Tiêu Ngọc Châu, miệng nói: “Bây giờ ta không căng thẳng một chút nào.”

Tiêu Ngọc Châu nhìn xuống bàn tay hai người họ đang nắm chặt với nhau, mặt hơi đỏ lên: “Huynh đi nhanh lên, đừng làm chậm trễ chính sự.”

Lý Cảnh Tập lưu luyến buông tay ra, sau đó xoay người rời đi, Tiêu Ngọc Châu cũng được người dẫn tới đài ngắm sao.

Quá trình đại điển đăng cơ rất rườm rà lại tốn thời gian, không ít đại thần sợ Hoàng đế thiếu niên chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, sẽ xảy ra sai lầm ở giữa chừng. Nhưng trong toàn bộ quá trình, Lý Cảnh Tập đều trầm ổn hào phóng, không có chút sai lầm.

Đại điển đăng cơ kết thúc, tân hoàng và các triều thần đến Kim Loan điện. Tiếp đến là sắc phong đầu tiên của tân hoàng. Lý Cảnh Tập ngồi vững vàng trên ghế rồng, vẫy vẫy tay, Diệp Đức Bổn bắt đầu đọc đạo thánh chỉ đầu tiên, “Trẫm, thừa thiên mệnh kế vị, xét thấy hoàng thất truyền thừa chi trọng, nhân đây tuyên cáo ý chỉ phong Thái hoàng thái hậu….”

Đọc xong ý chỉ phong Thái phi làm Thái hoàng thái hậu, Diệp Đức Bổn lại mở một đạo thánh chỉ khác ra, sau đó bắt đầu đọc: “Trẫm niên thiếu gặp nạn, bốn tuổi bị cấm túc trong lãnh cung, lúc đó mới chỉ vỡ lòng. Cấm túc lãnh cung tám năm, chỉ có thể đọc một cuốn Tam tự kinh, không hiểu đối nhân xử thế, lễ nghi đại ý, càng không hiểu chính trị nước nhà.”

“Nhưng trẫm may mắn, được gặp Định Quốc Công phu nhân, Đường thị Thư Nghi, từ đó dạy trẫm đọc sách, trẫm mới biết phân biệt thị phi, thông tình đạt lý, tu thân tề gia, an định trị quốc. Không có sư phụ chỉ dạy, sẽ không có trẫm ngày hôm nay. Nên, Đường Thư Nghi xứng làm đế sư..”

Đọc thánh chỉ xong, toàn bộ Kim Loan điện trở nên tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đường Thư Nghi. Lúc này bọn họ mới hiểu, vì sao Định Quốc Công phu nhân lại xuất hiện trong triều đình, còn mặc quan phục.

Advertisement
';
Advertisement