Tiêu Ngọc Minh phải đi Tây Bắc, nàng ấy vừa lo lắng đồng thời cũng có chút không nỡ, nhưng đây là tương lai của hắn nàng ấy nhất định phải ủng hộ.
Tiêu Ngọc Minh nghe thấy nàng ấy nói được, liền mỉm cười he he, Tạ Hi Hoa cũng lấy một miếng điểm tâm đưa cho hắn, “Chàng không cần quá để tâm vào mấy chuyện thu dọn trạch tử, binh đao không mắt, chú ý an toàn.”
Tiêu Ngọc Minh vừa ăn điểm tâm vừa gật đầu, “Ta biết rồi.”
“Làm việc không thể lỗ mãng.” Tạ Hi Hoa lại nói.
Tiêu Ngọc Minh: “Khi xúc động trước tiên phải ở trong lòng đọc ba lần bình tĩnh.”
Tạ Húc Hoa thấy hắn như vậy lại không nhịn được mà bật cười, không thể không nói ở cùng Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn buồn cười.
Phu thê chưa cưới đang nói chuyện ở bên này, trong Thế An Uyển, Đường Thư Nghi dẫn Giai Ninh cùng nói chuyện với Tạ nhị phu nhân. Tạ nhị phu nhân không tiếng động quan sát Đường Thư Nghi và Giai Ninh.
Liền thấy ngôn từ hành động giữa hai người mang theo thân mật, nhưng loại thân mật này không giống mẫu nữ, cũng không giống mẹ chồng và nhi tức phụ, mà lại giống như bạn thân khuê phòng có quan hệ rất tốt.
“Trong nhà ít người, lúc trước Ngọc Thần bọn nó thành thân, ta liền khơi thông hai viện hợp làm một, Ngọc Minh bọn nó cũng sẽ như vậy.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Tạ nhị phu nhân: “Lát nữa ngươi cũng đến xem viện tử đó.”
Khoảng tầm một năm nữa là đại hôn của Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa, Tạ gia chắc chắn khua chiêng gõ trống chuẩn bị của hồi môn. Ước lượng căn phòng, có thể làm các thứ như đồ dùng trong nhà càng phù hợp hơn.
Tạ nhị phu nhân mỉm cười: “Được.”
“Thượng Kinh cách xa Tây Bắc, cho nên nội thất trực tiếp làm ở đó.” Đường Thư Nghi lại nói: “Nếu có chuyện gì không vừa ý, đến lúc đó để Hi Hoa thay đổi.”
Tạ nhị phu nhân lại gật đầu nói được, lúc này Giai Ninh nói: “Qua mấy ngày nữa đệ đệ và phụ vương của con phải về Dương Bình, cần loại gỗ gì có thể bảo đệ đệ con tìm giúp.”
“Vậy thì quá tốt.” Đường Thư Nghi nói: “Ở Dương Bình có rất nhiều loại gỗ tốt.”
Giai Ninh: “Con có một ngọn núi ở Dương Bình có không ít gỗ tốt, đến khi đó phái người trực tiếp đến chặt là được.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Giá bao nhiêu lượng bạc, khi đó ta đưa cho con.”
Giai Ninh cũng không từ chối, “Vâng.”
Gả qua mấy ngày này, nàng ấy đã gần như tìm hiểu rõ tính khí của Đường Thư Nghi. Có vài chuyện nàng không câu nệ tiểu tiết, thậm chí một vài chuyện nhỏ nàng không thêm tính toán. Nhưng có một vài chuyện nàng lại rất rạch ròi, ví dụ như tiền bạc, nàng thích tính toán rõ ràng, cho dù là thân nhi tử của mình cũng vậy.
Lúc đầu nàng ấy có chút không thích ứng, sau đó nàng ấy cảm thấy như vậy thật sự rất tốt. Phương diện lợi ích tiền bạc nếu tính toán rõ ràng, càng dễ dàng ở chung. Nhưng Tạ nhị phu nhân lại có chút kinh ngạc, nàng ấy không nghĩ tới đôi mẹ chồng nàng dâu này lại có thể thẳng thắn nói chuyện tiền bạc như vậy, một người nói trực tiếp, một người trả lời dứt khoát.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng trên mặt nàng ấy lại không hề biểu lộ ra ngoài, mỉm cười cảm tạ Giai Ninh, Giai Ninh đáp lại nàng ấy, “Ngài đừng khách khí với ta, đều là người một nhà tương trợ nhau là chuyện nên làm.”
………
Tạ phu nhân và Tạ Hi Hoa ăn trưa xong rồi mới rời đi, Đường Thư Nghi và Giai Ninh ngồi cùng nhau nói chuyện: “Mặc dù ngày thành hôn vẫn còn khoảng một năm, nhưng bây giờ chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị. Con cũng thân với Hi Hoa, khi nào lại hẹn nó đến phủ chơi, để nó xem viện tử của mình, chuyện bày trí đều thuận theo ý nghĩ của nó.”
Giai Ninh gật đầu: “Vâng.”
Lúc đầu nàng ấy cũng như vậy.
“Trạch tử bên phía Tây Bắc không cần quá gấp gáp,” Đường Thư Nghi nói thêm: “Sau khi thành hôn, phải sống ở Thượng Kinh một thời gian rồi mới lại đi Tây Bắc.”
Nếu như hai người đủ nỗ lực, có thể sớm có thai, sinh hài tử xong rồi lại đi Tây Bắc mới là tốt nhất. Dù sao bọn họ tuổi trẻ, khi sinh hài tử, có trưởng bối bên người mới là tốt nhất. Hơn nữa, nghĩ đến Tạ Hi Hoa cũng hy vọng khi sinh con có mẹ ruột ở bên người.
Chỉ là loại chuyện này ai cũng không nói chắc được.
Tạ nhị phu nhân và Tạ Hi Hoa ngồi xe ngựa về nhà, Tạ nhị phu nhân nhìn Tạ Hi Hoa hỏi: “Đã đưa hết đồ cho Ngọc Minh chưa?”
Tạ Hi Hoa gật đầu, Tạ nhị phu nhân nói: “Sau khi các con thành thân hẳn là phải đi Tây Bắc, chỉ là ta thấy Định Quốc Công phu nhân sau này cũng sẽ thường xuyên đến ở bên Tây Bắc.”
Dù sao Tiêu Ngọc Minh còn chưa trưởng thành, Tiêu Hoài là chủ soái của Tây Bắc quân, không thể ở lại Thượng Kinh lâu được.
“Con thấy Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa ở chung rất hoà hợp.” Tạ Hi Hoa nói.
Nữ nhi phải gả ra ngoài, cho dù tâm trí có trưởng thành đến thế nào đều sẽ cảm thấy có chút thấp thỏm, dù sao cũng phải đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ và cuộc sống hoàn toàn mới. Mà người nhi tức phu hay tiếp xúc nhất chính là mẹ chồng và chị em dâu, cho nên hôm nay nàng ấy cẩn thận quan sát Đường Thư Nghi và Giai Ninh quận chúa.
Trên mặt Tạ nhị phu nhân nở nụ cười, “Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa ở phương diện tiền bạc đều phân chia rất rõ ràng. Lúc ban đầu ta thấy hai người họ như vậy quá khách khí, hơn nữa dễ bị người bàn ra tán vào, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì như vậy rất tốt. Thân huynh đệ tính toán thẳng thắn, phân chia rõ ràng thì ít có mâu thuẫn. Sau này con cũng học theo hai người họ.”
Tạ Hi Hoa lại gật đầu, Tạ nhị phu nhân nắm lấy tay nàng ấy, mỉm cười nói: “Dù sao mối hôn sự này cũng rất tốt.”
Tạ Hi Hoa mím môi mỉm cười, nàng ấy cũng cảm thấy mối hôn sự này rất tốt.
………