Lại qua một đoạn thời gian, sắp đến đại hôn của Tiêu Dịch Nguyên và Đường An Lạc, mặc dù Tiêu Dịch Nguyên bọn họ đã phân ra ngoài, nhưng bên phía bọn họ không quen với phong tục và các mối quan hệ ở Thượng Kinh, Đường Thư Nghi và Giai Ninh đều đi qua giúp đỡ.
Hôm nay ăn sáng xong, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh đến chỗ Tiêu Dịch Nguyên bọn họ. Nàng lấy ra cuốn sổ ghi chép các mối quan hệ ở Thượng Kinh đưa cho Lục thị, sau đó bảo Giai Ninh nói chi tiết với bọn họ. Sau khi nói xong, đã gần đến giờ ăn trưa, Lục thị giữ bọn họ lại ăn trưa. Đường Thư Nghi thấy buổi chiều còn có việc cần làm liền ở lại.
Đồ ăn dọn lên bàn, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Đào thị ngồi bên cạnh Giai Ninh, nàng ta mỉm cười hỏi Giai Ninh: “Quận chúa đã có thai chưa?”
Câu nói này làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh, sau đó liền nghe thấy tiếng Lục thị mắng nàng ta: “Có đồ ăn còn không lấp được miệng ngươi à?”
Đào thị biết mình có lẽ đã nói sai, nhưng nàng ta thực sự không có ý gì khác. Trước kia ở trong thôn, tiểu tức phụ nhà ai đã kết hôn vài tháng, nếu như truyền ra tin tức chưa có thai, mọi người đều sẽ hỏi thăm một chút. Nàng ta cũng chỉ tuỳ tiện hỏi một câu, không nghĩ tới lại thành nói sai.
“Ta không hề gấp gáp chuyện ôm tôn tử,” Đường Thư Nghi lúc này nói: “Chỉ cần tình cảm của tiểu phu thê bọn nó tốt, khi nào sinh hài tử cũng được.”
Khuôn mặt Giai Ninh có hơi đỏ bừng cúi đầu xuống, Lục thị lại hung tợn trừng mắt nhìn Đào thị, sau đó mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: “Ngài nói đúng.”
Màn kịch nhỏ qua đi, mọi người lại bắt đầu ăn cơm, chỉ là bầu không khí không còn tốt như lúc trước. Buổi chiều làm xong việc nên làm, Đường Thư Nghi đưa Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu về phủ.
Đến Thế An Uyển, nàng nắm lấy tay Giai Ninh nói: “Những gì ta vừa nói ở bên kia đều là thật, ta thật sự không nóng vội muốn ôm tôn tử. Hơn nữa, các con mới tân hôn, hai đứa nên tự có cuộc sống ngọt ngào của mình, chuyện hài tử có thể để sau rồi nói.”
“Cảm tạ mẫu thân,” Giả Ninh hơi đỏ mặt nói, “Con và Ngọc Thần cũng… cũng chưa nói đến chuyện sinh hài tử.”
Đại hôn xong, hai người bọn họ cầm sắt hoà minh, nồng thắm ngọt ngào, thời gian mỗi ngày quấn quýt lấy nhau còn không đủ, nào sẽ nghĩ đến chuyện sinh hài tử.
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Còn nữa, chuyện sinh hài tử này là chuyện của phu thê hai người các con, khi nào sinh, sinh mấy đứa đều do các con tự quyết định, ta và Quốc Công gia không quản, người khác càng không có quyền để quản.”
Vẻ mặt Giai Ninh mang theo ý xúc động, nàng ấy nắm lấy cánh tay Đường Thư Nghi thân thiết nói: “Cảm ơn mẫu thân.”
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu nàng ấy, “Chỉ cần con sống hoà thuận vui vẻ với Ngọc Thần, chuyện khác đều không quan trọng.”
“Ngọc Thần chàng ấy rất tốt.” Giai Ninh nhỏ giọng nói, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng.
Đường Thư Nghi nhìn khuôn mặt nàng ấy tràn đầy hạnh phúc, nụ cười càng tươi hơn. Nàng thực sự không quan tâm khi nào hai nhi tử sinh hài tử, có sinh được hài tử hay không.
Có đôi khi nàng thấy có một vài người làm mẹ chồng quá kỳ quái, tại sao lại thích giục sinh hài tử như vậy. Có tôn tử đối với bọn họ mà nói có thể mang lại bao nhiêu lợi ích? Chẳng qua chỉ là nhiều thêm hài tử chơi đùa dưới chân mà thôi. Nếu như gia cảnh giàu có, còn có người trông hài từ giúp, nếu như gia cảnh không tốt, chính mình còn phải khổ sở nuôi dưỡng hài tử, còn không phải tự tìm rắc rối sao?
Về phần nối dõi tông đường, đó không phải là vấn đề nam nhân nên suy nghĩ sao? Nhưng thường thì mẹ chồng mới là người giục sinh đẻ.
Mẹ chồng con dâu nói chuyện một lúc, cảm thấy Tiêu Ngọc Thần cũng sắp từ Hàn Lâm viện trở về, Đường Thư Nghi liền bảo Giai Ninh trở về, nàng dựa vào ghế gấm cầm sách lên đọc, Thuý Trúc Thuý Vân ở bên cạnh hầu hạ.
Nhìn xem, chăm tôn tử nào an tĩnh thoải mái bằng việc đọc sách.
Bên này, Giai Ninh trở về Thanh Phong Uyển, vừa mới thay y phục xong, Tiêu Ngọc Thần đã trở về. Nghe nói nàng ấy đang ở tẩm thất, cũng nhanh bước chân đi về phía tẩm thất. Giai Ninh nhìn thấy hắn, mỉm cười tiến lên nói nói: “Chàng về rồi.”
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, nắm lấy tay nàng ấy hỏi: “Hôm nay nàng ở nhà có tốt không?”
Giai Ninh gật đầu: “Hôm nay ta cùng mẫu thân đến trạch tử bên kia giúp đỡ một vài chuyện.”
Hai người đi đến bên ghế gấm, cầm tay nhau ngồi xuống, Giai Ninh nhẹ giọng kể lại hôm nay đã làm những gì, Tiêu Ngọc Thần mỉm cười lắng nghe, khi Giai Ninh nói Đào thị hỏi nàng ấy chuyện có thai hay chưa, đầu tiên hắn hơi sững sờ, sau đó sắc mặt trầm xuống, “Lát nữa ta nói chuyện này với Dịch Nguyên.”
Giai Ninh biết hắn đây là muốn ra mặt cho mình, khóe môi càng cong lên cao hơn, nàng ấy nói: “Không cần, ta nghĩ hắn về nhà sẽ biết chuyện này. Chỉ là mẫu thân nói……”
Nàng ấy ngả người ra sau dựa vào lòng Tiêu Ngọc Thần, nhẹ giọng nói với hắn những lời Đường Thư Nghi đã nói, sau đó nói: “Mẫu thân thật sự rất tốt.”
Tiêu Ngọc Thần ôm lấy nàng ấy, đặt môi lên tai nàng ấy nói: “Ta cũng không muốn có hài tử sớm như vậy, ta muốn ở với nàng.”
Giai Ninh nhìn hắn, mỉm cười: “Ta cũng vậy.”
Tiêu Ngọc Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, tâm trí càng nóng hơn, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy…….