“Chính tai cháu nghe thấy, hôm đó cháu đến thỉnh an phu nhân, nghe nàng ấy nói với phụ thân.” Lam Thư Ngữ vừa khóc vừa nói: “Tổ mẫu, phu nhân hận con và di nương, sao chọn gia đình tốt cho con được?”
Lam lão phu nhân lão tức giận đến mức choáng váng, đây là nhi tức phụ tốt của bà ấy, rõ ràng dùng thủ đoạn tính kế, nhưng bà ấy không thể tìm ra chút sai lầm nào.
Lúc này lại nghe thấy Lam Thư Ngữ nói: “Nhị tỷ tỷ gả vào phủ An Nguyên hầu, mà cháu lại gả cho kẻ xuất thân từ bùn đất. Cháu biết mình là thứ nữ, thân phận không đủ, nhưng cháu làm thiếp cho thế tử Định Quốc Công cũng đủ tư cách đi?”
Lam lão phu nhân tức giận đến mức suýt chút nữa hụt hơi, bà ấy nặng nề thở hổn hển vài hơi rồi mới nói: “Di nương của cháu làm thiếp, làm thiếp cho người ta khó khăn cỡ nào, chẳng lẽ cháu không nhìn thấy sao?”
“Di nương cháu là cháu gái ruột của ngài, vì sao lúc đầu ngài lại để di nương làm thiếp cho phụ thân?”
Lam lão phu nhân không ngờ nàng ta lại nói như vậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế nói, hỏi: “Đây là những lời di nương cháu nói với cháu sao?”
Lam Thư Ngữ biết mình đã nói sai, bắt đầu cúi đầu im lặng. Lam lão phu nhân bất lực xua tay, “Đưa nó về viện của nó đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nó ra cửa.”
Vài nha hoàn bà tử vội vàng bước lên phía trước kéo Lam Thư Ngữ ra ngoài, Lam lão phu nhân gục xuống ghế, miệng liên tục lẩm bẩm: “Là ta sai rồi, là ta sai rồi.”
Lam gia bởi vì Lam Thư Ngữ muốn làm thiếp của Tiêu Ngọc Thần mà biểu diễn một tràng kịch lớn. Phủ Định Quốc Công lại rất bình tĩnh, chỉ là trên triều đình thanh âm muốn Hoàng thượng tuyển tú càng ngày càng mãnh liệt, chỉ là Lý Cảnh Tập vẫn còn có thể đối phó được.
Trời dần dần dần lạnh xuống, việc trấn áp thổ phỉ ở Tây Bắc của Tiêu Ngọc Minh cũng rất thuận lợi, lập công lao không nhỏ. Thư hắn gửi về còn nói, nhất định có thể trở về trước tết.
Chớp mắt đã bước vào tháng chạp, tiết trời càng trở nên lạnh hơn, Đường Thư Nghi, Tiêu Ngọc Châu và Giai Ninh gần như không đi ra ngoài. Những ngày này, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đều đi làm, Đường Thư Nghi bọn họ đánh bài trong Thế An Uyển.
Mới đánh không bao lâu, Triệu quản gia đến báo cáo, nói tiểu thiếp Dung thị của Lam đại nhân cầu kiến. Đường Thư Nghi nghe xong thì sững người, sau đó nói: “Nói với nàng ta, nếu như nàng ta có chuyện gì, nói với phu nhân nhà nàng ta, sau đó để Lam phu nhân đến nói với ta.”
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài, Đường Thư Nghi đặt một quân tam đồng lên bàn, nói: “Không nghĩ tới Lam gia lại không có quy củ như vậy.”
Mà bàn tay cầm quân bài của Giai Ninh khẽ nắm chặt lại, lần trước Lam lão phu nhân và Lam Thư Ngữ đến, nàng ấy đoán Lam Thư Ngữ có thể đã nhìn trúng Tiêu Ngọc Thần, muốn làm thiếp của hắn, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, dù sao Lam đại nhân cũng là đại quan nhị phẩm, không thể để nữ nhi của mình gả cho người khác làm thiếp.
Nhưng bây giờ tiểu thiếp của Lam gia kia đến cầu kiến, nàng ấy cảm thấy loại khả năng này rất cao. Nghĩ đến chuyện mình thành hôn được gần một năm mà mãi chưa có thai, mặc dù giữa nàng ấy và Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn tình nồng mật ý, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn thấp thỏm không thôi.
Bên này, Triệu quản gia đến cổng phủ, nhìn Dung thị nói: “Phu nhân nhà ta nói, ngươi có chuyện gì thì nói với Lam phu nhân, để Lam phu nhân đến nói chuyện với phu nhân nhà ta.”
Dung thị được hai nha hoàn nâng đỡ, dáng vẻ mảnh mai yểu điệu. Nghe được lời Triệu quản gia nói, thân thể nàng ta run rẩy, sau đó nàng ta bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương nói: “Cầu Quốc Công phu nhân cứu mạng, hu hu hu….”
Triệu quản gia không ngờ nàng ta lại quỳ xuống, cau mày nói: “Ngươi phải biết thân phận của mình, phu nhân nhà ta sẽ không gặp người, ngươi mau đi đi.”
Dung thị lắc đầu, sau đó khóc lóc nói: “Cầu Quốc Công phu nhân cứu mạng tam tiểu thư nhà ta.”
Triệu quản gia thấy nàng ta như vậy cũng mất kiên nhẫn, quay đầu phân phó với quản sự bên cạnh: “Ngươi đi Lam phủ một chuyến.”
Quản sự kia vừa nghe vậy, lập tức chạy nhanh đến Lam phủ.
Đường Thư Nghi nghe nói Dung thị đang quỳ gối trước cửa phủ khóc lóc cầu xin, cầu xin nàng cứu mạng Lam Thư Ngữ thì nghi hoặc không thôi. Thứ nhất nàng không phải đại phu, thứ hai, hai nhà bọn họ ngày thường cũng không qua lại gì, làm sao nàng có thể cứu mạng Lam Thư Ngữ.
Không phải đầu óc nàng đần độn, chủ yếu là vì thân phận của Lam Thư Ngữ, Lam phu nhân cho dù có hận c.h.ế.t nàng ta cũng sẽ không để Lam Thư Ngữ làm thiếp cho người khác, bởi vì như vậy sẽ khiến nàng ấy mang tiếng có thói đối xử khắc nghiệt với thứ nữ, hơn nữa, Lam lão phu nhân và Lam đại nhân chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì quá mất mặt.
Vả lại, chỉ cần đầu óc minh mẫn, có thể thể đường hoàng làm chính thất, ai lại đi làm thiếp cho người khác. Chỉ là, không nghĩ rõ chuyện này, nàng cũng không nghĩ nữa, dù sao Lam gia cũng sẽ cho nàng một lời giải thích.
Kết quả không lâu sau, Lam phu nhân đến. Ở cổng phủ Định Quốc Công, nhìn thấy Dung thị đang khóc nức nở, nàng ấy cười lạnh một tiếng nói với người bên cạnh: “Đưa Dung thị về phủ.”
Hai bà tử to khoẻ đi tới chuẩn bị kéo người, nhưng Dung thị lại quỳ bò vài bước đến trước mặt Lam phu nhân, khóc lóc cầu xin: “Phu nhân, cầu xin ngài để thiếp thân gặp mặt Định Quốc Công phu nhân đi, cầu xin ngài.”
Lam phu nhân cúi xuống nhìn nàng ta, khoé miệng nở nụ cười lạnh, trầm mặc một lúc rồi nói: “Được thôi, ngươi có thể đi cùng.”
Sau đó nàng ấy nói với Triệu quản gia: “Làm phiền thông báo với Định Quốc Công phu nhân một tiếng.”
Triệu quản gia phái gã sai vặt đến Thế An Uyển thông báo, một lúc sau, Thuý Vân đi tới, nàng ấy hành lễ với Lam phu nhân, sau đó dẫn nàng ấy vào phủ. Dung thị thấy vậy thì lập tức đứng dậy đi sát đằng sau.