Đến Thế An Uyển bước vào sảnh đường, Đường Thư Nghi mỉm cười mời Lam phu nhân ngồi xuống, Dung thị đương nhiên không có chỗ ngồi, hai mắt nàng ta đỏ hoe đứng sau lưng Lam phu nhân.
“Thật sự xin lỗi, làm phiền ngài rồi.” Lam phu nhân vẻ ngượng ngùng nói.
Đường Thư Nghi xua tay: “Không sao, chỉ là ta nghe di nương của quý phủ quỳ trước cửa phủ ta nói, cầu ta cứu Tam cô nương nhà ngài, là vì sao chứ?”
Lam phu nhân càng xấu hổ hơn, nàng ấy liếc nhìn Gia Ninh đang ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi, nói: “Có thể nói riêng với ngài không.”
Giai Ninh nghe nàng ấy nói vậy, hai tay lại siết chặt vào nhau. Đường Thư Nghi cau mày, nhìn Giai Ninh nói: “Con và Ngọc Châu đến thư phòng đọc sách trước đi.”
Giai Ninh nặn ra một nụ cười, sau đó cùng Tiêu Ngọc Châu rời đi. Tiêu Ngọc Châu thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, liền hỏi: “Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?”
Giai Ninh lắc đầu: “Không sao, chỉ là cảm thấy Lam gia này làm việc thật sự không có quy củ.”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: “Chuyện trong nhà mình đánh đến nhà người khác, đúng là đủ mất mặt.”
Giai Ninh mỉm cười, nhưng lại siết chặt bàn tay…..
Trong sảnh đường, sau khi Giai Ninh và Tiêu Ngọc Châu rời đi, không đợi Lam phu nhân lên tiếng, Dung thị tiến lên hai bước rồi phịch một tiếng quỳ xuống: “Cầu Quốc Công phu nhân cứu mạng Tam tiểu thư nhà ta.”
Đường Thư Nghi liếc nhìn nàng ta, sau đó nhìn Lam phu nhân nói: “Cái này…”
Vẻ mặt Lam phu nhân tràn đầy ý ngượng ngùng, “Ta.. Ta cũng không nói ra được.”
Lúc này Dung thị vừa khóc vừa nói: “Quốc Công phu nhân, Tam tiểu thư nhà ta yêu sâu đậm Tiêu thế tử, khăng khăng không phải Tiêu thế tử không gả. Lão gia nhà ta không đồng ý, hôm qua nàng thắt cổ tự vẫn, nếu như không phát hiện sớm, đã mất mạng rồi. Bây giờ nàng lại tuyệt thực… cầu Quốc Công phu nhân để nàng hầu hạ Thế tử đi, hu hu hu….”
Đường Thư Nghi thực sự chấn kinh rồi, nàng thật sự không nghĩ tới, một tiểu thư nhà đại quan nhị phẩm lại dùng cách tự sát bức người nhà gả mình làm thiếp, rốt cuộc có bao nhiêu nước chui vào đầu nàng ta vậy!
Nàng vẫn không để ý đến Dung thị, mà nhìn Lam phu nhân nói: “Lam phu nhân, chuyện nhà các người vẫn nên tự về nhà giải quyết đi.”
Lời này mang ý không muốn nhận Lam Thư Ngữ làm thiếp, Lam phu nhân vẻ mặt xin lỗi, “Làm phiền ngài rồi.”
Nói rồi nàng ấy đang định đứng dậy cáo từ, nhưng Dung thị đột nhiên túm lấy vạt y phục của Đường Thư Nghi, khóc lóc cầu xin: “Quốc Công phu nhân, cầu xin ngài, nếu như ngài không đồng ý, Tam tiểu thư sẽ c.h.ế.t mất.”
Đường Thư Nghi nhíu chặt mày lại, nàng nhìn Lam phu nhân. Lam lão phu nhân vội vàng gọi bà tử của phủ mình vào kéo Dung thị ra ngoài.
“Quốc Công phu nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài. Nếu ngài không đồng ý, Tam tiểu thư nhà ta sẽ c.h.ế.t mất!”
Tiếng khóc của nàng ta vang vọng khắp Thế An Uyển, Gia Ninh và Tiêu Ngọc Châu nghe thấy đều đi đến cửa thư phòng nhìn ra ngoài. Mà Dung thị vừa hay đang bị kéo ra khỏi cửa, nhìn thấy Giai Ninh, nàng ta liền vùng vẫy thoát khỏi hai bà tử, chạy đến quỳ xuống trước mặt Giai Ninh, vừa khóc vừa nói:
“Quận chúa, cầu xin ngài thu nhận Tam cô nương đi, nếu ngài không nhận nàng, Tam cô nương nhà ta sẽ c.h.ế.t mất! Ta đảm bảo, nếu như nàng vào cửa, tuyệt đối an phận thủ thường, sẽ không tranh Thế tử với ngài. Quận chúa, cầu xin ngài, hu hu hu…”
Giai Ninh cúi đầu nhìn nàng ta, hít một hơi thật sâu, xem ra suy đoán của nàng ấy là đúng, Lam Thư Ngữ kia thật sự muốn làm thiếp của Tiêu Ngọc Thần!
Nhìn về phía Lam phu nhân, nàng ấy nói: “Nữ nhi của Lam gia đều không đáng tiền như vậy sao? Khóc lóc cầu xin làm thiếp cho người ta.”
Lam phu nhân không ngờ nàng ấy lại nói chuyện trực tiếp như vậy, còn trực tiếp hơn cả Đường Thư Nghi, chỉ cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào nữa. Hành lễ với Giai Ninh, nàng ấy nói: “Làm phiền quận chúa rồi.”
“Còn không mau kéo nàng ta đi.”
Lam phu nhân hét lên, vài bà tử lập tức bước tới chặn miệng Dung thị, sau đó kéo nàng ta ra ngoài. Lam phu nhân lại hành lễ với Giai Ninh rồi bước nhanh rời đi.
“Đại tẩu, tẩu dừng tức giận với bọn họ, đại ca sẽ không nạp nàng ta làm thiếp.” Tiêu Ngọc Châu nhìn Giai Ninh lo lắng nói.
Mặc dù nàng ấy còn nhỏ tuổi, nhưng có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Giai Ninh, bởi vì mỗi lần có người nhắc đến việc để Lý Cảnh Tập tuyển tú, trong lòng nàng ấy đều cảm thấy rất khó chịu.
Giai Ninh nặn ra một nụ cười, duỗi tay sờ sờ đầu nàng ấy nói: “Ta biết.”
Hai người cùng nhau tiến vào sảnh đường, Đường Thư Nghi bảo Giai Ninh ngồi bên cạnh mình, nắm lấy tay nàng ấy nói: “Không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ không đồng ý, Ngọc Thần cũng sẽ không đồng ý.”
Giai Ninh gật đầu, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn bức bối khó chịu.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt nàng ấy vẫn không tốt, bèn nói: “Giữa phu thê phải thẳng thắn mới đi được lâu dài, trong lòng con lo lắng điều gì phải nói với Ngọc Thần, không được nghi ngờ lẫn nhau.”
Giai Ninh rưng rưng nước mắt, tựa đầu vào vai Đường Thư Nghi nói: “Cảm ơn nương.”
Đường Thư Nghi vỗ vỗ tay nàng ấy, “Lúc trước ta đã nói với con rồi, ta không quan tâm chuyện sinh hài tử của con và Ngọc Thần, chuyện nạp thiếp ta cũng sẽ không quan tâm. Con yên tâm, ta và Quốc Công gia đều sẽ không nói đến chuyện để Ngọc Thần nạp thiếp.”
Về phần Tiêu Ngọc Thần có muốn nạp thiếp hay không, bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Xét cho cùng đây là xã hội cổ đại, nam nhân nạp thiếp là hợp pháp, chỉ là phải xem nam nhân có nguyện ý hay không mà thôi. Tiêu Ngọc Thần là nam nhân cổ đại, bọn họ không thể nào áp đặt tư tưởng hiện đại lên người hắn.
Đương nhiên, nếu Tiêu Ngọc Thần làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.