Nói xong, bà tử kia lại vào bên trong bận rộn, người canh ở ngoài cửa đều mang vẻ mặt vui mừng. Lại qua một lúc sau, Đường Thư Nghi ôm một bọc nhỏ màu đỏ đi ra, bước vào phòng bên cạnh, Tiêu Ngọc Thần liếc nhìn đứa bé, lập tức lao vào phòng sinh.
Căn phòng bên này, mọi người đều vây quanh nhìn tiểu anh nhi. Hài tử tầm bảy cân ba lạng, khuôn mặt không nhăn nhúm giống như những hài tử khác, mà trắng nõn mịn màng, khiến người nhìn thấy trái tim đều mềm mại.
Đợi bố trí ổn thoả cho Giai Ninh và hài tử xong, Đường Thư Nghi phái người đến báo hỉ cho phủ Đoan thân vương và phủ Lễ Quốc Công. Không lâu sau, lão Lễ Quốc Công phu nhân và Lý Tĩnh Hạo tới. Nói chuyện với bọn họ một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài trở về ngủ bù.
Đường Thư Nghi cởi y phục nằm xuống, Tiêu Hoài nằm bên cạnh nàng, duỗi tay ra để nàng gối lên cánh tay, nhỏ giọng nói: “Thư Nghi…”
Đường Thư Nghi nhắm mắt lại ừm một tiếng, nhưng không đợi được lời tiếp theo của hắn. Nàng mở mắt ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Hoài nhìn nàng, lời đến cổ họng lại thay đổi, “Ta rất vui.”
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Đúng vậy, trở thành gia gia, nên vui vẻ.”
Nói xong nàng nhắm mắt lại, Tiêu Hoài thở dài cũng nhắm mắt ngủ. Thật ra hắn muốn nói, hắn muốn một hài tử, hài tử thật sự thuộc về hai người bọn họ. Nhưng mà, Đường Thư Nghi đã ngoài ba mươi, sinh hài tử chắc chắn càng thêm nguy hiểm. Cho nên, lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống.
Trưởng tử của Định Quốc Công, tắm ba ngày tất nhiên phải làm long trọng, quyền quý ở thành Thượng Kinh cơ bản đều đến, Lý Cảnh Tập cũng ban thưởng rất nhiều đồ vật tới.
Tắm ba ngày xong là đến tiệc đầy tháng, sau đó lại đến tiệc trăm ngày, mà tiệc trăm ngày kết thúc không lâu sau, kỳ dự sinh của Tạ Hi Hoa cũng đến. Tạ nhị phu nhân sống trong phủ Định Quốc Công trong kỳ dự sinh, nàng ấy muốn canh Tạ Hi Hoa sinh hài tử.
Cho dù như vậy, Đường Thư Nghi cũng không hề lo lắng ít đi, mỗi ngày nàng đều đến viện của Tiêu Ngọc Minh một chuyến, xem tình hình của Tạ Hi Hoa trò chuyện với Tạ nhị phu nhân một lúc.
Tạ nhị phu nhân cảm thấy, kiếp trước nữ nhi của mình chắc chắn đã tích góp được rất nhiều công đức, kiếp này mới có thể tìm được nhà chồng tốt như vậy.
Bụng Tạ Hi Hoa buổi sáng bắt đầu động, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài vừa thức dậy, nhận được tin tức nàng ấy động. Phu thê hai người vội vàng đi tới. Khi đến Tạ nhị phu nhân đã sắp xếp xong mọi thứ.
Đường Thư Nghi vào phòng, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh và Tạ nhị phu nhân đang nói chuyện với Tạ Hi Hoa, mà trên mặt thai phụ Tạ Hi Hoa không có biểu tình đau đớn, thậm chí còn mỉm cười. Nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của Giai Ninh khi sinh con, Đường Thư Nghi hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”
Tạ Hi Hoa cười nói: “Vừa mới trải qua một hồi, bây giờ không đau.”
Đường Thư Nghi gật đầu, tìm một cái ghế để ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Tạ Hi Hoa lại bắt đầu đau, Tiêu Ngọc Minh vội vàng nắm lấy tay nàng ấy, lo lắng nói: “Nàng đau không nhịn được thì véo ta.”
Tạ nhị phu nhân: “….”
Đường Thư Nghi: “…”
Véo người liền hết đau sao?
Thai phụ sinh sản, cơn đau sẽ càng lúc càng dày lên, đợi Tạ Hi Hoa lúc nào cũng thấy đau, bà đỡ đuổi Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân ở lại canh nàng ấy sinh.
Bà đỡ bắt đầu đỡ đẻ, Tạ Hi Hoa đau đến chảy đầy mồ hôi. Tạ nhị phu nhân đau lòng lau mồ hôi cho nàng ấy, lên tiếng nói: “Nhịn một chút đừng la hét, giữ sức lát sinh hài tử.”
Tạ Hi Hoa thở hổn hển gật đầu, phối hợp với tiếng hô dùng lực của bà đỡ, sau đó đau đến mức không chịu nổi, nàng ấy bắt đầu kêu đau. Nàng ấy vừa la được hai tiếng, giọng nói của Tiêu Ngọc Minh từ bên ngoài truyền đến, “Có chuyện gì vậy? Sao lại đau như vậy? Hi Hoa, Hi Hoa….”
Đường Thư Nghi thấy hắn lại bắt đầu ngu ngốc, đang định mở miệng ngăn cản, lại thấy Tạ Hi Hoa hét lớn: “Chàng câm miệng!”
Bên ngoài nháy mắt không còn âm thanh, Tạ Hi Hoa bắt đầu tập trung sinh. Không lâu sau đầu của hài tử lộ ra ngoài, sau đó là toàn bộ thân thể. Bà đỡ đánh lên m.ô.n.g của hài tử, hài tử lập tức mở miệng nhỏ ra khóc lớn, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân nhìn đến đau lòng không thôi.
“Chúc mừng phu nhân, là một vị thiên kim.”
Đường Thư Nghi mỉm cười bế hài tử từ tay bà đỡ, hài tử này cũng trắng nõn mịn màng. Để Tạ Hi Hoa nhìn hài tử rồi nàng ôm ra ngoài, tất nhiên lại là cả nhà xúm lại xem. Tiêu Ngọc Minh sau khi liếc nhìn một cái liền vội vàng vào phòng sinh.
Tiếp theo là tắm ba ngày, tiệc đầy tháng, tiệc trăm ngày, đều quy củ giống như trưởng tôn.
Tiệc trăm ngày kết thúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thương nghị với Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa, khi nào xuất phát đến Tây Bắc. Tiêu Ngọc Minh không thể vẫn luôn ở Thượng Kinh, hắn phải về Tây Bắc. Hài tử hơn ba tháng, nếu như Tạ Hi Hoa cùng đưa hài tử đi, cũng có thể, chỉ là nếu như hài tử lớn thêm chút nữa sẽ an toàn hơn.
Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định Tiêu Ngọc Minh sẽ đi trước, đợi hài tử một tuổi, lại quay lại đón mẫu nữ hai người đến Tây Bắc. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cũng bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.
Phu thê hai người trước tiên nói chuyện này với người trong nhà, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều biết, quyết định của phụ mẫu mình căn bản không thể thay đổi, không chút do dự mà đồng ý. Sau đó hai người lại vào Hoàng cung một chuyến.
Trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi nói: “Chúng thần định dẫn Ngọc Châu ra ngoài chơi vài ngày.”
Lý Cảnh Tập nghe vậy thì sững sờ, sau đó mím môi nói: “Sư phụ các ngài vất vả nhiều năm như vậy, nên ra ngoài thăm thú.”
Hắn có chút không nỡ, một phần không nỡ xa phu thê Đường Thư Nghi, một phần chính là Tiêu Ngọc Châu. Bây giờ mặc dù bọn họ không thể gặp nhau thường xuyên, nhưng có thể thường xuyên gửi thư, thỉnh thoảng còn có thể gặp mặt nhau. Nhưng nếu bọn họ ra ngoài chơi, có lẽ mấy tháng còn không gặp được một lần.
Nhưng chuyện này hắn có cách nào ngăn cản, cũng ngăn cản không được. Sau khi tự trấn an bản thân một hồi, hắn hỏi: “Các ngài định ra ngoài bao lâu?”
Đường Thư Nghi: “Ba bốn năm.”