“Cái gì?”
Lý Cảnh Tập đùng một tiếng đứng lên, đồng thời vẻ mặt cũng mang theo hoảng sợ. Hắn nhìn Đường Thư Nghi oan ức nói: “Sư phụ, có phải ta làm sai chuyện gì không?”
Hắn cảm thấy chắc chắn mình đã làm sai chuyện gì đó, Đường Thư Nghi không muốn gả Ngọc Châu cho hắn, nhưng lại không tiện nói rõ, nên mới ra ngoài du lịch vài năm.
Đường Thư Nghi không biết nên khóc hay nên cười: “Ngài rất giỏi, không làm gì sai cả. Ngài biết tính khí của thần, có chuyện gì sẽ nói trực tiếp.”
“Vậy tại sao lại…” Lý Cảnh Tập sắp muốn khóc rồi.
“Một là vì thần và Quốc Công gia muốn ra ngoài xem giang sơn Đại Càn ta, hai là vì Ngọc Châu.” Đường Thư Nghi nói: “Sau khi nữ tử thành thân, phần lớn đều bị giam trong nội trạch, muốn ra ngoài chơi cũng không dễ dàng. Chúng thần muốn nhân lúc nó còn nhỏ tuổi, dẫn ra ngoài dạo chơi nhiều một chút.”
Sự căng thẳng và oan ức trên mặt Lý Cảnh Tập đã hoàn hoãn hơn rất nhiều, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Ta sẽ nỗ lực, đợi đến khi các ngài quay về, ta nhất định sẽ bãi bình tất cả.”
Vẫn là câu nói cũ, cho dù có không nguyện ý đến thế nào, hắn cũng không cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được.
“Vâng, chúng thần đều tin ngài.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Đã giải quyết xong phía Lý Cảnh Tập, trước khi rời đi để Tiêu Ngọc Châu đến gặp hắn, sau đó Đường Thư Nghi, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Châu lên đường. Vào ngày sắp khởi hành, người thân bạn bè đều đến chào tạm biệt, ngay cả Lý Cảnh Tập cũng đến.
Sau khi tạm biệt mọi người, ba người họ vẫy tay bắt đầu một chuyến đi dài…
Bóng lưng của đoàn người càng ngày càng xa, nhưng những người đến cáo biệt vẫn đứng tại chỗ không có ý định quay trở về, bởi vì Hoàng thượng vẫn còn chưa quay về. Mãi đến khi bóng xe ngựa của Đường Thư Nghi hoàn toàn biến mất một lúc, Lý Cảnh Tập vẫn đứng ở đó không động.
Tiêu Ngọc Thần thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với hắn: “Hoàng thượng, trở về thôi.”
Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, sau đó xoay người, nhóm người cáo biệt cũng đi về. Đến hoàng cung, Lý Cảnh Tập không về ngự thư phòng, mà đến Từ Ninh Cung, gặp được Thái hoàng thái hậu liền gọi một tiếng tổ mẫu rồi bên ở đó không lên tiếng.
Trong lòng Thái hoàng thái hậu cũng có chút trống rỗng, mặc dù trước kia bà ấy không sống chung với nhi tử, nhưng ít nhất thỉnh thoảng cách một đoạn thời gian còn có thể gặp mặt. Bây giờ mấy năm cũng không gặp được nhau.
“Định Quốc Công bọn họ đi rồi?” Thái hoàng thái hậu hỏi.
Lý Cảnh Tập vâng một tiếng, sau đó lại mím môi không nói, qua một lúc sau hắn mới nói: “Hoàng tổ mẫu, sư phụ và Định Quốc Công liệu có gả Ngọc Châu cho người khác không?”
Thời gian ba bốn năm, trong những năm này, nếu như bọn họ gặp được người thích hợp với Ngọc Châu hơn…..
Không dám nghĩ tới.
“Cháu tin Ngọc Châu không?” Thái hoàng thái hậu hỏi.
Lý Cảnh Tập gật đầu: “Cháu tin.”
“Con là quan tâm quá hoá loạn,” Thái hoàng thái hậu nói: “Phu thê Định Quốc Công không phải là người cưỡng ép hài tử, chỉ cần trái tim của Ngọc Châu ở chỗ con, con không cần lo lắng.”
Nghe xong những lời này, Lý Cảnh Tập thở phào nhẹ nhõm. Tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, Lý Cảnh Tập trở lại ngự thư phòng bắt đầu công việc. Hắn cần phải nỗ lực, đợi Ngọc Châu trở về mới có thể cưới nàng ấy.
Diệp Đức Bổn phát hiện, Hoàng thượng nhà hắn kể từ khi Định Quốc Công bọn họ rời khỏi Thượng Kinh đã biến hoá rất nhiều, không chỉ càng ngày càng siêng năng, mà thủ đoạn làm việc cũng càng lúc càng ác liệt, hơn nữa còn không nở nụ cười.
Giờ khắc này hắn đang canh ngoài cửa ngự thư phòng, bên trong Hoàng thượng đang thảo luận quốc sự với vài vị đại thần, hắn nghĩ để Khang Lạc quận chúa gửi thư đến cho Hoàng thượng vui vẻ, chứ vẫn luôn như thế này thì không được.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, một tiểu thái giám chạy nhanh như gió đến, phía sau còn có vài vị thái giám khiêng một cái thùng. Đi gần đến, vị tiểu thái giám kia vui vẻ lớn tiếng nói: “Diệp tổng quản, Khang Lạc quận chúa gửi thư đến, còn gửi một thùng quà đến.”
Lý Cảnh Tập ngồi sau bàn, vẻ mặt nghiêm túc nghe vài vị đại thần nói khiến nghị của mình với hắn, nhưng hắn không vừa ý lắm, không khí của ngự thư phòng càng lúc càng bị đè thấp xuống.
Vài vị đại thần hiển nhiên có thể cảm giác được, kể từ khi phu thê Định Quốc Công rời khỏi Thượng Kinh, thủ đoạn làm việc của Hoàng thượng càng lúc càng ác liệt, khí thế cũng dần dần tăng lên. Giống như bây giờ, hắn chỉ bày ra khuôn mặt nghiêm túc, bọn họ đã cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu thái giám. Trong lòng mấy vị đại thần đang oán thầm, sao hôm nay thái giám của ngự thư phòng lại không có quy tắc như vậy, nói chuyện kêu kêu gào gào. Nhưng mà, chỉ thấy Hoàng thượng đùng một tiếng đứng dậy.
Diệp Đức Bổn thấy vậy, rất biết điều mà nhanh chóng đưa thư lên, còn bảo tiểu thái giám mang cái rương để vào một góc trong ngự thư phòng. Lý Cảnh Tập nhìn xuống dòng chữ trên phong thư, trên mặt hiện lên một nụ cười, là nét chữ của Ngọc Châu.
Hắn muốn mở bức thư, nhưng chuyện vẫn chưa thương nghị xong, chỉ có thể đè tâm tình vui vẻ xuống, tiếp tục thảo luận với vài vị đại thần. Chỉ là khóe mắt đuôi mi đều mang theo ý cười.
Lại thảo luận một lúc nhưng không thảo luận ra kết quả, Lý Cảnh Tập xua tay cho bọn họ rời đi, hắn xé mở phong thư ra đọc. Trong thư kể lại những trải nghiệm của những ngày qua, tất nhiên cũng mơ hồ bày tỏ sự tưởng nhớ với hắn. Đọc thư xong, hắn lại tự tay mở cái rương ra, thấy bên trong đều là những đồ vật nhỏ nhặt, đều là thứ Tiêu Ngọc Châu mua khi thấy nó phù hợp với hắn.
Xem xong từng thứ một, hắn mỉm cười đi đến Từ Ninh Cung. Có chuyện vui tất nhiên phải chia sẻ với người nhà. Nhưng khi đến, Thái hoàng thái hậu cũng đang cầm đồ vật từ trong rương ra, nhìn thấy hắn còn cười nói: “Phu thê Định Quốc Công gửi đến cho ai gia.”
Lý Cảnh Tập đi qua, tổ tôn hai người cùng xem lễ vật…
……….