Hàn Dung hiểu rõ nội dung công việc của cô, khi biết cường độ không lớn liền yên tâm, cô ấy cũng nói: “Cậu chính là người không chịu được nhàn rỗi, mình định nói muốn cùng đi nghỉ dưỡng với cậu.”
Đường Thư Nghi mỉm cười: “Đợi công việc này kết thúc đi.”
Hai người ăn tối xong lại cùng nhau đi mua quần áo, kết quả trong một cửa hàng gặp phải Châu Thiên Lan, liền ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Mới nói được hai ba câu, một người phụ nữ từ phòng thử đồ bước ra, nhìn thấy Đường Thư Nghi liền mỉm cười chào hỏi: “Đường tổng.”
Đường Thư Nghi quay đầu lại nhìn, sau đó từ trong ký ức lôi ra thông tin về bà ấy, hoá ra là vợ của đối tác trước đây của “Đường Thư Nghi” – Bà Trang, cô cũng mỉm hàn huyên vài câu với đối phương. Một lúc sau, Hàn Dung thử quần áo rồi đi ra, trả tiền xong Đường Thư Nghi nói lời tạm biệt với Châu Thiên Lan bọn họ.
Hai người rời đi, bà Trang nói với Châu Thiên Lan và vài vị phu nhân khác về chuyện của Đường Thư Nghi: “…. Đừng nhìn cô ấy dễ chịu thoải mái, thủ đoạn trong thương trường vô cùng cứng rắn….”
Một vị phu nhân khác nghe xong thì trầm tư, sau đó nói với bà Trang: “Con gái có năng lực cũng rất tốt, khi nào bà kéo dây làm quen cho con bé với Bác Văn nhà tôi nhé.”
Bà Trang vừa nghe liền hiểu, vị phu nhân này có một đứa con trai, nhưng đứa con trai này không thích kinh doanh, cũng không có tài năng về phương diện này, vì vậy bà ấy muốn tìm một cô con dâu giỏi kinh doanh.
“Được rồi, khi nào chúng ta cùng hẹn ăn một bữa cơm.” Bà Trang nói.
Vị phu nhân kia rất vui vẻ, “Nếu như thành công, chắc chắn sẽ gửi bà bao lì xì lớn.”
Trong lòng Châu Thiên Lan không được thoải mái lắm, đây là con dâu bà ấy nhìn trúng trước. Nhưng con trai bà ấy không cho cơ hội, bà ấy cũng không còn cách nào.
Công việc dạy lễ nghi cho đoàn làm phim bắt đầu lúc chín giờ sáng kết thúc lúc mười hai giờ, làm việc nửa ngày, cho nên công việc của Đường Thư Nghi rất nhẹ nhàng.
Hôm nay vì để giải thích rõ các động tác lễ nghi cho các diễn viên hơn, cô thay trang phục cổ đại, vừa thực hiện động tác vừa giảng giải với các diễn viên, “Nữ nhân quý tộc thời cổ đại khi bước đi, bước đi phải đều đặn, thân và đầu đều phải giữ ổn định..”
Cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt ngang tắp, bước chân không nhanh không chậm, khí thế của Hầu phu nhân lập tức xuất hiện, đạo diễn và diễn viên đều sững sờ. Mà nội tâm của Đường Thư Nghi lại phức tạp khó tả, cho dù cuộc sống hiện đại có tốt đẹp đến đâu, nhưng cô không có cảm giác thuộc về nơi đây.
Thu hồi tâm trí, cô tiếp tục giải thích các động tác nghi thức, rất nhanh đã đến lúc tan làm, cô thay lại quần áo rồi lái xe về nhà. Vừa ngồi vào xe, cô nhận được điện thoại của bà Trang, nói muốn mời cô ăn tối. Đường Thư Nghi nguyên bản cũng không thân với bà Trang lắm, nhưng lúc này bà Trang đột nhiên gọi điện mời cô đi ăn tối, hẳn là có chuyện, do dự chốc lát cô liền đồng ý.
Ở bên kia, bà Trang nói với bà Ngô: “Ngày mai bà dẫn con trai theo giả vờ gặp chúng tôi, sau đó tôi mời bà cùng nhau ăn tối, như vậy mới không quá đường đột.”
Bà Ngô mỉm cười gật đầu: “Được, tôi nghe theo sắp xếp của bà.”
Mấy ngày qua bà ấy nhờ người điều tra Đường Thư Nghi, kết quả cô gái này nếu làm con dâu còn hợp hơn cả trong tưởng tượng của bà ấy.
“Ý của Bắc Văn nhà bà thế nào?” Bà Trang hỏi.
Bà Ngô thở dài: “Bà còn không biết nó sao, ngày ngày cả đầu chỉ nghĩ đến nghiên cứu, không chút để tâm đến việc tìm bạn gái. Chẳng qua bà yên tâm, chỉ cần xác định rồi, nó chắc chắn sẽ không làm ra chuyện có lỗi với người khác.”
Bà Trang gật đầu, Ngô Bác Văn bà ấy cũng hiểu biết đôi chút, là một mọt sách hàng thật giá thật, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thế giới, sau khi về nước vẫn luôn làm công việc nghiên cứu, chỉ là tính tình có hơi trầm lắng, gần như không giao du với người khác.
Hai người cùng ăn cơm trưa xong liền tách ra, buổi chiều bà Trang lại đi làm đẹp với Châu Thiên Lan, còn nói với bà ấy chuyện tác hợp cho Ngô Bác Văn và Đường Thư Nghi, Châu Thiên Lan chỉ có thể thở dài trong lòng, về nhà lại phàn nàn với chồng về Lý Thừa Duẫn một hồi.
Mà Lý Thừa Duẫn mấy ngày nay vẫn nằm mơ như một bộ phim dài tập, đêm nay anh mơ thấy “Tiêu Hoài” khải hoàn về triều, cũng có nghĩa là anh sắp gặp mặt Thư Nghi của mình. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người anh đều trong trạng thái kích động. Không thể hoàn thành công việc được, anh bảo cấp dưới đặt vé máy bay gần nhất cho anh, anh muốn về nhà.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ, Châu Thiên Lan nhìn thấy anh liền nói: “Con còn chưa ăn đúng không?”
Tâm trạng Lý Thừa Duẫn không tốt, chỉ vâng nhẹ một tiếng, sau đó xách hành lý lên lầu. Châu Thiên Lan nhìn bóng lưng anh thở dài, nhỏ giọng nói: “Mình đúng là ngốc, lúc trước khi Thư Nghi đến nhà ăn cơm, không nên nói với nó, nên giống như bà Trang…..”
“Ai?” Lý Thừa Duẫn đột nhiên quay lại hỏi, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên và hy vọng.
Châu Thiên Lan bị anh hỏi đến khó hiểu: “Cái gì mà ai?”
Lý Thừa Duẫn sải bước đến trước mặt bà ấy, giọng nói mang đầy đè nén hỏi, “Mẹ nói mời ai đến nhà ăn tối?”
“Thư Nghi chứ ai!” Châu Thiên Lan nói: “Chính là cô gái giúp cha con mua đồ cổ.”