Lý Thừa Duẫn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, anh cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc phấn khích của mình lại, hỏi, “Cô ấy họ gì?”
Châu Thiên Lan nhận thấy sự bất thường của anh, đứng dậy hỏi: “Con làm sao vậy?”
“Cô ấy họ gì?” Lý Thừa Duẫn cấp thiết hỏi.
“Họ Đường, tên là Đường Thư Nghi.” Châu Thiên Lan nói.
“Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi.” Lý Thừa Duẫn mang theo tưởng nhớ lẩm nhẩm cái tên này hai lần, sau đó cấp thiết nhìn Châu Thiên Lan nói: “Mẹ, con muốn gặp cô ấy, mẹ hẹn cô ấy đi.”
Cùng họ cùng tên, dù có phải là trùng hợp hay không, anh cũng phải gặp người đó.
Châu Thiên Lan trừng mắt nhìn anh: “Gặp cái gì mà gặp? Lúc trước bảo con gặp thì con không gặp, bây giờ người ta đang đi xem mắt rồi, con hết cơ hội rồi.”
Đầu óc Lý Thừa Duẫn ù ù, anh vươn tay nắm lấy cánh tay Châu Thiên Lan, khẩn thiết hỏi: “Cô ấy đi xem mắt với ai? Xem mắt ở đâu? ”
Châu Thiên Lan thấy anh như vậy thì phát hoảng, nhưng bà ấy vẫn nói thật: “Bà Trang muốn giới thiệu cô ấy cho Ngô Bắc Văn của nhà họ Ngô, nói là trưa hôm nay để bọn họ gặp nhau. Con nói làm sao lúc trước mẹ không nghĩ đến cách này chứ, mẹ không nên nói với con Thư Nghi đến nhà mình ăn cơm, là muốn để các con quen biết…”
“Mẹ, cửa hàng nào?” Lý Thừa Duẫn hỏi.
Châu Thiên Lan suy nghĩ một hồi, “Hình như là Thực Duyệt Phủ.”
Lý Thừa Duẫn buông tay bà ấy ra sải bước đi ra ngoài, Châu Thiên Lan vội vàng đuổi theo, “Con định làm gì? Con muốn cướp người à?”
Lý Thừa Duẫn không nói, mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó chiếc xe lao ra ngoài như một mũi tên.
Châu Thiên Lan thấy anh như vậy trong lòng có chút hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại cho Lý Tề Chi.
Bên này, Lý Thừa Duẫn lái xe thẳng đến Thực Duyệt Phủ, nhưng trên đường bị kẹt xe, anh lo lắng đến mức hận không thể mọc cánh bay qua. Anh có loại trực giác, Đường Thư Nghi này chính là vợ của anh. Anh có thể xuyên đến đây, vợ anh cũng có thể, nhưng….
Trái tim Lý Thừa Duẫn đột nhiên đau nhói, anh là c.h.ế.t rồi mới xuyên tới đây, nếu như Thư Nghi của anh cũng xuyên, có phải là cô cũng…..
Nghĩ đến đây, anh càng cấp thiết muốn gặp cô.
Bên này, Đường Thư Nghi đến Thực Duyệt Phủ, báo tên bà Trang, được dẫn đến một phòng riêng, bà Trang đã đến rồi. Đường Thư Nghi chào hỏi bà ấy, sau đó ngồi xuống tán gẫu. Một lúc sau, có người mở hé mở cửa, ngạc nhiên nhìn bà Trang nói: “Bà Trang, bà cũng ăn cơm ở đây à! Thật là trùng hợp!”
“Đúng thế, bà có ăn cùng chúng tôi không?” Bà Trang nói.
Bà Ngô cười nói: “Được thôi.”
“Ai dô, tôi lâu lắm rồi mới nhìn thấy Bác Văn.” Bà Trang nhìn Ngô Bác Văn đang đứng bên cạnh bà Ngô nói, sau đó giới thiệu Đường Thư Nghi bọn họ với nhau, giới thiệu xong mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Ngô Bác Văn dáng người thon dài, đeo mắt kính nhìn rất văn nhã. Anh ta biết mục đích ngày hôm nay chính là xem mắt, anh ta đối với chuyện kết hôn với ai đều không sao cả, tuổi của anh ta cũng nên kết hôn rồi. Tình hình của Đường Thư Nghi, mẹ của anh ta cũng đã nói với anh ta, nhân viên cấp cao của công ty đa quốc gia, phương diện kinh doanh rất có thủ đoạn, phù hợp về sau tiếp quản công ty nhà anh ta, cùng với bồi dưỡng người kế thừa tiếp theo.
Bây giờ gặp được người, anh ta cũng rất vừa ý. Tướng mạo xinh đẹp, ăn nói lễ phép, về sau bọn họ hẳn sẽ là một đôi vợ chồng cùng tôn trọng lẫn nhau. Cho nên, người không thích giao lưu như anh ta cũng tìm đề tài nói chuyện với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi bây giờ đã hiểu, đây là một cuộc xem mắt biến tướng. Cô có chút tức giận, nếu muốn xem mắt cứ nói thẳng đi, tại sao phải quanh co lòng vòng như vậy? Hơn nữa trong lòng cô có Tiêu Hoài, làm sao có thể kết hôn với người khác?
Cho nên, khi Ngô Bác Văn nói chuyện với cô, cô chỉ tuỳ ý ứng phó. Đang muốn tìm một lý do để rời đi, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào…..
Lý Thừa Duẫn đi vào phòng riêng, trực tiếp khóa mắt trên người Đường Thư Nghi. Mặc dù tướng mạo của cô không giống Thư Nghi của anh, nhưng anh biết đó là cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đôi mắt của Lý Thừa Duẫn nóng bỏng, trái tim anh như bị một bàn tay nắm chặt. Mà lúc này nước mắt của Đường Thư Nghi cũng đã rơi xuống, cho dù có thay đổi diện mạo, cô cũng vẫn biết đây là chồng mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người ánh mắt chan chứa tình yêu, một người nước mắt chảy đầy mặt. Những người khác có mặt đều không hiểu ra sao.
“Lý tổng.”
Ngô Bác Văn đứng dậy chào hỏi Lý Thừa Duẫn, nhưng Lý Thừa Duẫn không để ý đến anh ta, sải bước đến bên cạnh Đường Thư Nghi, đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Bà Ngô quay đầu nhìn bà Trang, “Có chuyện gì vậy?”
Bà Trang vẻ mặt bối rối, “Tôi… Tôi không biết.”
“Tôi gọi điện thoại cho Châu Thiên Lan, con trai bà ấy đây là muốn làm gì đây?” Bà Ngô tức giận cầm điện thoại lên……
Bên này, Lý Thừa Duẫn kéo Đường Thư Nghi đến bãi đỗ xe, tìm xe của mình, mở cửa xe kéo Đường Thư Nghi ngồi vào trong. Đóng cửa xe lại, anh quay lại nhìn Đường Thư Nghi hỏi: “Thư Nghi, là em đúng không?”
Đường Thư Nghi rơi nước mắt nặng nề gật đầu, Lý Thừa Duẫn ôm cô vào lòng, nước mắt lúc này mới chảy xuống. Bọn họ đều không ngờ tới, hai người vốn dĩ sinh tử ngăn cách lại có thể gặp lại. Hai người họ ôm chặt lấy nhau, như thể sợ rằng người kia sẽ đột nhiên biến mất.
Qua một lúc lâu, hai người ổn định cảm xúc rồi mới buông tay nhau ra, nhưng vẫn dựa sát vào nhau, cảm nhận được sự hiện diện của nhau.