“Bổn cung vừa hẹn nàng ra ngoài chơi, Định Quốc Công liền bày vẻ mặt cho bổn cung xem.” Trường Bình đạm mạc nói.
Xuân Vinh mỉm cười: “Định Quốc Công không chỉ bày vẻ mặt với mỗi mình ngài, những người khác cũng như vậy.”
Trường Bình hừ một tiếng, sau đó thở dài nói: “Xuân Vinh, bổn cung đột nhiên cảm thấy nhàm chán quá.”
Xuân Vinh không nặng không nhẹ ấn vai nàng ta nói, “Công chúa cảm thấy cái gì thú vị thì làm cái đó.”
“Ngươi nói xem, bổn cung sinh hài tử thì sao?” Trường Bình nói, trong giọng nói có chút mong đợi.
“Được chứ sao!” Xuân Vinh nói: “Nô tỳ cảm thấy công chúa nên sinh hài tử từ sớm rồi, mặc dù ngài cái gì cũng không thiếu, cũng không cần hài tử dưỡng già, nhưng hài tử là hy vọng.”
Trương Bình nở nụ cười, nhưng qua một lúc sau nàng lại thở dài: “Bổn cung sinh với ai đây? Những người ở trong phủ không được, bọn họ không có tư cách làm phụ thân của hài tử bổn cung.”
Lần này Xuân Vinh cũng im lặng, muốn tìm một người có thân phận tương đương với công chúa để sinh hài tử nào có dễ dàng như vậy?
“Thật ra lúc đầu bổn cung không muốn để Tề Lương Sinh ở rể làm phò mã, bổn cung muốn gả qua đó.” Nói đến đây, nàng hừ mạnh một tiếng: “Hắn coi thường bổn cung, không phải giống như bị người khác coi thường.”
Xuân Vinh cầm khăn chà lưng cho nàng, miệng nói: “Tề phủ không phải là nơi tốt để đi, giống như Định Quốc Công phu nhân nói, có cuộc sống tự mình làm chủ tự do tự tại, ai lại đi làm kế mẫu của người khác.”
Trường Bình nhắm mắt không nói, những đạo lý đó nàng tất nhiên đều hiểu, nhưng nàng muốn có người ở chung. Lúc đó cảm thấy Tề Lương Sinh cho dù là học thức hay tướng mạo địa vị đều rất phù hợp. Hừ, ai biết hắn sẽ kháng cự như vậy chứ.
Sau khi tắm xong, Trường Bình lại được hầu hạ bôi cao lên toàn thân rồi mới đi ngủ. Xuân Vinh hạ rèm xuống, lại tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại một trản nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa tẩm thất, bà ấy nặng nề thở dài một hơi. Đại nha hoàn Nguyệt Hoà nhìn thấy bà ấy đi ra, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa ngủ chưa?”
Xuân Vinh gật đầu: “Tối nay ngươi ở bên ngoài, cảnh giác một chút.”
“Ta biết rồi.” Nguyệt Hoà hạ thấp giọng nói: “Hậu viện lại có người đến thăm dò tin tức, ta đuổi đi rồi.”
Xuân Vinh không lên tiếng, Nguyệt Hoà lại thấp giọng nói: “Ta thấy công chúa chẳng thích mấy vị trong phủ kia lắm, có cần lại tìm thêm vài người nữa không?”
Nguyệt Hoà không thấy lời này có gì không ổn, nàng ấy đi theo Trường Bình từ khi còn nhỏ, nàng ấy cảm thấy công chúa nhà mình giống như nam tử đều là chủ của một nhà. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, công chúa nhà nàng ấy cũng có thể.
Xuân Vinh tất nhiên nghĩ như vậy, nhưng bà ấy nói, “Không cần, công chúa muốn tìm một bạn đời có thể nói chuyện với ngài ấy.”
Nguyệt Hoà khó xử, tìm tiểu ca nhi tướng mạo đẹp trai thì dễ, nhưng tìm một người có thể nói chuyện với công chúa lại khó. Những nam tử sẵn sàng đến phủ Công chúa bình thường đều là người có xuất thân không tốt, hơn nữa chính mình không muốn làm việc nặng. Bọn họ làm đồ chơi để công chúa vui thì còn được, thật sự có thể hiểu công chúa nhà nàng ấy thì rất khó.
Hai người lại nói thêm vài câu, Xuân Vinh đi nghỉ ngơi, Nguyệt Hoà nằm xuống tháp nhỏ bên ngoài tẩm thất.
Ngày hôm sau là mùng một năm mới, bắt đầu từ hôm nay mọi người đều đi thăm bạn bè thân thích. Nhưng Trường Bình không thường qua lại với những quyền quý ở Thượng Kinh, ngoại trừ những người trong tông thất, nàng cũng không có thân thích gì, cho nên dù đã dậy từ sớm, nàng cũng không rời giường, đến giờ Tỵ mới ngồi dậy.
Phái người gửi thẻ bài vào cung, buổi chiều nàng đến chúc tết Thái hoàng thái hậu. Trước đây nàng không có giao tình nào với Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng, tất nhiên không thân thiết lắm. Chẳng qua nàng cũng chưa từng nghĩ để Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng hậu đãi nàng, cho nên cũng sẽ không cố gắng nịnh bợ bọn họ.
Đến Từ Ninh cung, Hoàng thượng cũng ở đó, gặp mặt hành lễ rồi ngồi xuống, nàng trò chuyện với Thái hoàng thái hậu. Thật ra không cần nàng nói, Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng hôm nay hình như rất vui vẻ, tổ tôn bọn họ cười đùa nói chuyện, nàng thỉnh thoảng chen vào vài câu
Sở dĩ có thể chen vào còn là vì hai người họ đang nói về chuyện của phủ Định Quốc Công, nàng có quan hệ không tồi với Định Quốc Công phu nhân, cho nên biết không ít chuyện của phủ Định Quốc Công.
Nói chuyện một lúc, Hoàng thượng rời đi, nàng trò chuyện với Thái hoàng thái hậu.
“Ai gia nghe Thư Nghi nói, ngươi đánh mã điếu rất hay?” Thái hoàng thái hậu mỉm cười hỏi nàng.
Trường Bình đáp: “Nàng đó là tâng bốc ta, ta không thông minh như nàng, mỗi lần đều đánh thua nàng.”
Thái hoàng thái hậu cười lớn nói: “Sau này có thời gian rảnh lại vào cung nói chuyện, đánh vài ván với ai gia.”
“Trường Bình thứ không thiếu nhất chính là thời gian, về sau có khi thường xuyên làm phiền ngài rồi.” Trường Bình tinh nghịch nói.
Thái hậu lại cười lớn.
Trường Bình biết, Thái hoàng thái hậu có thể nói chuyện thân thiết với mình như vậy, bởi vì nàng có quan hệ không tồi với Định Quốc Công phu nhân, dính chút ánh sáng của Định Quốc Công phu nhân mà thôi.
Trò chuyện với Thái hoàng thái hậu một lúc nàng liền cáo từ, khi ra khỏi cung, ở cổng cung đụng phải Dung vương. Hôm qua ở cung yến hai người coi như nói chuyện vui vẻ, hôm nay gặp mặt cũng bớt chút xa lạ.
“Công chúa năm mới tốt lành.” Dung vương chắp tay nói.
Trường Bình hồi lễ, “Vương gia năm mới tốt lành.”