Hai người lại gật đầu chào nhau, sau đó mỗi người lên xe ngựa đi về nhà. Sau khi về phủ, Nguyệt Hoà bẩm báo: “Công tử ở hậu viện muốn đến chúc tết ngài.”
Trường Bình dựa vào ghế gấm, bình đạm nói: “Không cần, bọn họ đều có người nhà, nếu muốn về nhà thì về nhà đoàn tụ với gia đình đi.”
Nếu là những năm trước, lúc này viện của nàng náo nhiệt không thôi, những vị công tử ở hậu viện kia đều đến chúc tết nàng, người tính tình hoạt bạt còn biết biểu diễn. Nhưng năm này nàng không thấy hứng thú, chơi chán rồi.
Nguyệt Hoà ra ngoài bảo tiểu nha hoàn đến hậu viện thông báo với mấy vị công tử kia, khi quay lại thì thấy Xuân Vinh đang bảo Trường Bình ra ngoài chơi. Nàng ấy đi tới, mỉm cười nói: “Công chúa, nô tỳ nghe nói bây giờ rất nhiều công tử tiểu thư đến hồ Lãng Duyệt chơi, vô cùng náo nhiệt.”
Trường Bình thấy nàng ấy nói như vậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng, liền nói: “Được rồi, sắp xếp đi, ngày mai bổn cung đến hồ Lãng Duyệt.”
Nguyệt Hoà thấy nàng đồng ý ra ngoài, vui vẻ ra ngoài sắp xếp. Mùa này đến hồ Lãng Duyệt tất nhiên là để chơi trượt tuyết, cho nên cần phải phái người đo độ dày của băng, còn phải chuẩn bị xe trượt tuyết vân vân.
Ngày hôm sau, Trường Bình ngủ đến khi tỉnh lại tự nhiên, rời giường rửa mặt xong liền chọn y phục, Nguyệt Hoà ở bên cạnh nói: “Năm mới tất nhiên phải mặc đồ đỏ, có không khí vui mừng.”
Trường Bình hừ một tiếng, “Ngươi ngược lại biết an bài bổn cung.”
Nguyệt Hoà biết nàng không tức giận, mỉm cười khúc khích đi lấy vài bộ y phục màu đỏ, để nàng chọn. Nàng nhìn một lượt, chọn một bộ váy màu tím sẫm phối với ngoại bào màu đỏ.
Các tỳ nữ lại bắt đầu vội vàng giúp nàng thay y phục, đợi chải chuốt xong, Nguyệt Hoà nhìn nàng khen ngợi: “Công chúa thật xinh đẹp.”
Mặc dù nàng hơn ba mươi tuổi, nhưng nàng bừa lại lại không có chuyện bận tâm, ngày thường lại được chăm sóc tốt, cả người nhìn như chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Lại công thêm tướng mạo tinh tế đại khí của nàng, phối với y phục màu đỏ trương dương ngày hôm nay, cả người xán lạn đến mức khiến người khó dời tầm mắt.
Nàng đi đến trước gương nhìn một cái, cũng rất hài lòng, sau đó mỉm cười nói với Nguyệt Hoà: “Đáng tiếc bổn cung không phải nam tử, nếu không dựa vào cái miệng ngọt này của ngươi, ta đã cưới ngươi về nhà rồi.”
Nguyệt Hoà cười khúc khích, Trường Bình bước ra ngoài ăn sáng. Ăn sáng xong, nàng đưa Nguyệt Hoà và Xuân Vinh đến hồ Lãng Duyệt. Đến nơi quả nhiên liền thấy rất nhiều người, chẳng qua đều là công tử tiểu thư trẻ tuổi.
Hôm qua Nguyệt Hoà đã phái người chuẩn bị đầy đủ, bọn họ đến một góc của hồ Lãng Duyệt, bên này vừa hay gần ngay Hồ Quang Tạ, chơi trượt tuyết xong còn có thể qua Hồ Quang Tạ chơi.
Trường Bình được dìu lên thuyền băng, vài gã sai vặt ở trên mặt băng cầm một cây sào dài, sau đó thuyền băng bắt đầu trượt đi, giống như một chiếc thuyền đi trên mặt nước, nhưng lại không giống, có loại cảm giác thích ý khác biệt.
Trường Bình ngồi trong thuyền băng, nhìn cảnh sắc xung quanh mặc dù tiêu điều nhưng độc đáo, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Ngẩng đầu lên liền thấy bên một của sổ ở tầng hai của Hồ Quang Tạ có một người đang đứng, trong tay cầm cái chén nhìn nàng mỉm cười. Thấy nàng nhìn qua, người kia còn giơ giơ cái chén về phía nàng.
Người kia không phải Dung vương thì là ai?
Nói ra nàng và Dung vương mấy ngày nay đúng là có duyên không phải bình thường, đụng phải ba ngày liên tiếp. Chẳng qua nàng có ấn tượng không tồi với người này, liền gật đầu về phía hắn coi như chào hỏi. Nhưng qua một lúc sau, tuỳ tùng của người kia lại chạy tới, hành lễ xong liền nói: “Vương gia nhà nô tài muốn mời công chúa uống rượu, không biết công chúa có vui lòng hay không?”
Trường Bình ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cửa sổ, sau đó nói với tuỳ tùng: “Nói với Vương gia nhà ngươi, một lát nữa bổn cung đi qua.”
“Vâng.”
Tuỳ tùng kia hành lễ xong liền lui đi, Trường Bình lại chơi đùa trên băng một lúc, sau đó mới cập bờ đi về phía Hồ Quang Tạ.
Ngày đông hoa cỏ điêu tàn, cảnh sắc không còn như xưa. Nhưng bên trong Hồ Quang Tạ làm rất nhiều bố trí, như lồng đèn đủ màu, dải lụa tinh xảo, hoặc là người tuyết dễ thương, làm cho cảnh sắc của Hồ Quang Tạ cho dù trong mùa đông vẫn có một phong vị khác.
Tuy nhiên, hôm nay là mùng hai năm mới, mọi nhà đều đi thăm bạn bè người thân, khách nhân ở Hồ Quang Tạ không nhiều lắm, nhưng đại quản sự Tề Nhị hôm nay cũng ở đây, Trường Bình đi theo tuỳ tùng của Dung vương đến cửa một căn nhã gian, liền thấy Dung vương mặc một thâm gấm bào màu tím đang đứng đợi ở cửa.
“Công chúa.” Dung vương hành lễ về phía nàng ta.
Trường Bình hồi lễ, sau đó bước vào nhã phòng. Dung vương chắc hẳn đã đến một lúc, đồ nhắm và rượu trên bàn đều đã dùng một nửa, hắn phái người dọn những thứ này đi mang đồ mới lên.
Trường Bình đi đến bên bàn ngồi xuống, Dung vương ngồi đối diện nàng, “Bổn vương đúng là có duyên với công chúa.”
Trường Bình mỉm cười nhìn hắn: “Quả thật có duyên.”
Còn không phải có duyên sao? Ba ngày liên tiếp đều gặp mặt.
“Vương gia không đến thăm bằng hữu?” Trường Bình hỏi.
Dung vương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, “Ta ở Thượng Kinh có thể gọi là bằng hữu, cũng chỉ có Định Quốc Công. Dự định hai ngày nữa mới qua đó bái phỏng.”
Trường Bình gật đầu, lúc này Dung vương lại nói: “Nghe nói công chúa và Định Quốc Công phu nhân có quan hệ thân thiết.”
“Ta cũng không có nhiều bằng hữu, Định Quốc Công phu nhân coi như là một trong số đó.” Trường Bình nói.
Trong lúc nói chuyện, rượu và thức ăn được mang lên, Dung vương vẫy tay cho người đi xuống, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Dung vương rót một ly rượu cho Thường Bình, sau đó nói: “Bổn vương kính công chúa một ly, năm mới tốt lành.”
Trường Bình nâng ly rượu lên, “Vương gia cũng năm mới tốt lành.”
Hai người chạm ly vào nhau, sau đó ngửa đầu uống cạn, nhìn nhau mà cười, cả hai đều là người sảng khoái.