Dung vương cảm thấy Trường Bình đúng là người xuống giường thì không nhận người, nhưng nếu nàng cứ khư khư cố chấp muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ một mình, hắn thật sự không còn cách nào khác, rốt cuộc cũng không thể bắt buộc nàng thành thân. Hơn nữa, hắn cũng không có năng lực bắt buộc trưởng công chúa thành thân đâu, nhưng đứa nhỏ của hắn cũng không thể lưu lạc bên ngoài được chứ!
“Nàng… Nàng thật sự không quan tâm đến tình cảm giữa chúng ta sao?” Dung vương có chút thương tâm.
Lúc trước khi bọn họ ở bên nhau không danh không phận, hắn cảm thấy thua thiệt cho Trường Bình, thế nên trong tay hắn có thứ gì tốt, hắn đều muốn đưa tới trước mặt Trường Bình. Hiện tại nàng đã có thai, hắn không nghĩ rằng sẽ có nhiều nỗi băn khoăn như thế, chỉ muốn hai người bọn họ thành thân, về sau hạnh phúc sống bên nhau, nhưng Trường Bình chỉ nghĩ đến bản thân nàng.
Lúc này Trường Bình cúi đầu trầm mặc, nàng thừa nhận, Dung vương là nam tử hợp ý nàng nhất từ trước đến nay, bọn họ sống cùng nhau cũng vô cùng vui vẻ, nhưng những điều này vẫn không đủ để nàng bỏ xuống cuộc sống tự do tự tại lúc này, sống một cuộc sống nội trạch tranh đấu.
Dung vương thấy nàng không đáp lại mình, hắn càng thêm thương tâm, hắn nói: “Nàng hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, dù sao ta cũng sẽ không để hài tử của mình lưu lạc ở bên ngoài, ta càng tin tưởng Hoàng thượng là người biết phân rõ phải trái.”
Nàng là cô mẫu của Hoàng thượng, nhưng trên đời vẫn phải có lý lẽ.
Dung vương xoay người rời đi, Trường Bình thẫn thờ ngồi trong đại sảnh thêm chốc lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài. Xuân Vinh và Nguyệt Hòa thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, đều vô cùng lo lắng mà dìu nàng đi về phía tẩm viện. Tới nơi, Nguyệt Hòa nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, Dung vương nói như thế nào?”
Trường Bình tựa người vào ghế, hữu khí vô lực nói: “Hắn muốn hành thân.”
Nguyệt Hòa và Xuân Vinh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng không biết nên nói như thế nào. Hiện tại trong tình huống thế này, Dung vương đưa ra đề nghị thành thân là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối với công chúa các nàng, thành thân cũng không phải là việc tốt.
“Để nói sau đi.” Một lát sau, Trường Bình lại nói.
Nàng rất rõ ràng, chuyện này sợ là sẽ tốn nhiều thời gian.
Dung vương tức giận trở về phủ, vốn hắn định tiến cung gặp Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng phân xử. Nhưng nghĩ lại, nếu sự tình ầm ĩ hơn, đối với hắn và Trường Bình đều sẽ không tốt, có khả năng sẽ khiến tình cảm của bọn họ rạn nứt hơn nữa. Cuối cùng hắn quyết định đi phủ Định Quốc Công, nhờ Định quốc công phu nhân khuyên Trường Bình một câu.
Hắn cưỡi ngựa tới Định Quốc Công phủ, nhìn thấy Tiêu Hoài, hắn có chút khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ kể ra mọi chuyện. Tuy rằng Định quốc công phu nhân có chút khiếp sợ khi biết mối quan hệ giữa hắn và Trường Bình, nhưng cuối cùng nàng vẫn đáp ứng khuyên Trường Bình một câu.
Bên kia, Trường Bình vừa mới hồi phủ đã gặp Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi thấy nàng ấy liền nói chuyện: “Nếu đứa nhỏ được sinh ra, ngươi chính là người làm mẫu thân rồi, làm nương thì phải suy nghĩ cho đứa nhỏ, ngươi là trưởng công chúa, ngươi không cần phải để ý tới ánh mắt của những người khác, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng còn đứa nhỏ này thì sao?”
Có thể từ nhỏ nó đã phải chịu đựng ánh mắt khác thường từ người khác, dưới tình huống như thế, nó có thể giống như ngươi, sống không để ý đến ánh mắt của người khác, tùy tâm sở dục mà sống hay không? Nếu tính cách của nó khác ngươi, nó để ý tới ánh mắt của người đời, thế thì ngươi tính phải làm như thế nào đây?
Nghe những lời này của Đường Thư Nghi, Trường Bình suy nghĩ rất lâu. Kỳ thật làm sao mà nàng không rõ được chứ, hẳn là Hoàng thượng cũng hy vọng nàng thành thân với Dung vương, bởi vì chuyện này có thể giúp Dung vương ổn định ở nơi này. Lại nói, những lời này của Đường Thư Nghi rất đúng, có hài tử rồi, nàng không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình được, nàng phải nghĩ cho cả đứa nhỏ nữa.
Nhưng mà, cho dù thành thân với Dung vương, nàng cũng sẽ không đi theo Dung vương đến Tây Bắc. Chi dù Dung vương không nói gì về nội viện của hắn, nhưng nàng hiểu rõ, tất nhiên là cơ thiếp thành đàn. Hơn nữa hắn còn có một đứa con trai trưởng cùng với các thứ tử, nghĩ lại về sau phải đối mặt với những người đó, nàng cảm thấy thật sự phiền lòng, vậy nên tất nhiên nàng sẽ không đi.
Trường Bình không phải người hay do dự, khi có quyết định, nàng sai người gọi Dung vương đến phủ công chúa. Sau khi Dung vương nhận được tin tức cũng thở phào nhẹ nhõm một hơn, xem ra Trường Bình đã nghe lời khuyên của Định quốc công phu nhân, hắn thật sự không muốn làm ầm ĩ chuyện này.
Hắn mang theo rất nhiều lễ vật đến phủ công chúa, nhìn thấy Trường Bình, điệu bộ của hắn thấp đến mức không thể thấp hơn. Hắn ngồi đối diện Trường Bình, cười nói: “Thân thể của nàng thế nào rồi? Có gì không khỏe hay không?”
Trường Bình cười đáp: “Không có gì không khỏe, chỉ là ngủ nhiều hơn trước một chút thôi.”
Dung vương ừ một tiếng: “Vậy nghỉ ngơi nhiều một chút đi, những chuyện khác nàng không cần phải nghĩ nhiều, thân thể của nàng quan trọng nhất.”
Trường Bình nghe lời quan tâm của hắn, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Dù sao sau này vẫn còn phải chung sống cùng nhau, không thể để những thứ không cần thiết làm bản thân không thoải mái được. Nàng nghiêng người kiếm một tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi, sau đó nhìn Dung vương, nghiêm túc nói.