Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

“Vương gia, hai ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều, chàng nói rất đúng, ta đã có thai, chúng ta thành thân là tốt nhất.”

“Trường Bình.”

Quả thật Dung vương có chút tình cảm với Trường Bình, nhưng trước đây bởi vì nhiều nguyên nhân mà hắn không nghĩ tới việc thành thân cùng với nàng, nhưng hiện tại bọn họ đã muốn kết hôn, hắn nghĩ phải nói rõ ràng hết mọi chuyện.

“Năm nay ta đã bốn mươi tuổi, trải qua rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, vốn tưởng rằng tâm đã vững như thiết, sẽ không bao giờ động dung vì chuyện gì nữa. Nhưng sau khi quen biết với nàng, ta phát hiện trong lòng ta vẫn còn một chỗ mềm mại.”

Hắn nắm lấy tay Trường Bình, thân thể cường tráng, trên mặt mang theo tình cảm dịu dàng: “Trường Bình, tuy rằng chúng ta thành thân là vì ngoài ý muốn có hài tử, nhưng tình cảm của ta đối với nàng không phải là bởi vì hài tử.”

Hắn bỗng nhiên dịu dàng như thế biến Trường Bình có chút không quen, đồng thời nội tâm cũng có chút cảm động. Không phải là nàng không có chút tình cảm nào đối với Dung vương, nếu không cũng sẽ không duy trì quan hệ lâu dài như vậy với hắn, nhưng tình cảm đó vẫn không đủ để khiến nàng thay đổi nguyên tắc của bản thân.

Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị Dung vương nắm chặt lấy, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: “Ta biết tình cảm của chàng dành cho ta, nhưng ta vẫn có điều muốn nói trước, đỡ cho sau này chúng ta vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn.”

“Nàng nói đi.” Dung vương cũng không thấy ngoài ý muốn chuyện Trường Bình muốn bàn điều kiện trước hôn nhân, Trường Bình nàng vốn có tư cách làm chuyện này.

“Chàng và ta tổ chức hôn lễ ở kinh thành.” Trường Bình nói.

Dung vương gật đầu: “Được.”

Trường Bình nhìn hắn rồi lại nói: “Sau khi kết hôn, ta sẽ không đi Tây Bắc, đứa nhỏ cũng sẽ ở trong phủ công chúa với ta.”

Lúc này Dung vương trầm mặc một hồi lâu: “Trường Bình, ta không có cách nào ở lại kinh thành lâu dài, mà ta cũng không muốn chia xa nàng.”

Trường Bình vô cùng kiên trì, nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ từ trong nội tâm: “Vương phủ ở Tây Bắc của chàng chắc chắn có rất nhiều cơ thiếp, còn có hài tử của chàng…”

“Trường Bình!”

“Chàng nghe hết lời của ta đã.” Trường Bình lật tay nắm lấy tay hắn. “Chàng và ta quen biết thành thân ở tuổi này, hai bên đều có quá khứ là chuyện bình thường. Ta từng có phò mã, chàng từng cưới vương phi, ta nuôi dưỡng trai lơ, chàng có cơ thiếp và con cái, đây là sự thật mà chúng ta không có cách nào xóa bỏ.

Dung vương nở nụ cười, đồng thời trái tim hắn rung động vì sự thẳng thắn thấu hiểu của nàng.

“Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có tranh đấu.” Trường Bình lại nói. “Ở Thượng Kinh, ta còn có thể tách bản thân ra khỏi triều chính, không cần phải dính vô chuyện tranh đấu trong triều đình. Nhưng nếu ta đi theo chàng tới Tây Bắc, ở trong Dung vương phủ, ta thân ở trong đó, không muốn đấu cũng phải đấu. Còn có hài tử của chàng, sự tồn tại của ta là một uy h.i.ế.p đối với bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng sẽ thấy bất an.”

“Những chuyện này ta đều có thể xử lý.” Dung vương nói. “Cơ thiếp của ta, ta không thể nói các nàng ấy an phận bao nhiêu, nhưng chỉ cần có ta ở đó, các nàng sẽ không dám động đến nàng dù chỉ là một chút.”

Trường Bình cười lạnh: “Chàng cảm thấy ta sợ các nàng sao? Ta chỉ là lười tranh đấu với người thôi.”

Dung vương cười bất đắc dĩ: “Ta biết, nàng yên tâm, ta sẽ không để các nàng quấy nhiễu đến nàng, còn có mấy hài tử của ta, vương phi của ta có sinh một nam một nữ, nữ nhi tên là Đại Lan, đã định thân với nhị công tử Tề phủ, hẳn là nàng đã gặp qua. Trưởng tử của ta năm nay hai mươi tuổi, đã thành hôn, ta không thể nói nhân phẩm nó tốt thế nào, nhưng ít ra nó làm người đoan chính, hẳn là sẽ không căm thù nàng. Về phần các thứ nữ thứ tử, nàng lại càng không cần để trong lòng.”

Nói tới đây, tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng Trường Bình: “Nếu đứa nhỏ này là nam hài, ta không có biện pháp cho nó kế tục tước vị của ta, nhưng những thứ khác, nó sẽ không thiếu một phân.”

Bây giờ đã nói tới đây rồi, có một số điều hắn cũng muốn nói trước. Trưởng tử của hắn, cho dù là năng lực hay phẩm tính đều không kém, vậy nên tước vị của hắn tất nhiên là muốn để cho trưởng tử kế tục.

Thật ra Trường Bình cũng không quan tâm đến điều này, nàng nói: “Hài tử của ta tất nhiên phải kế tục tước vị của ta, nhưng mà… Nếu nó mang họ Lý, tước vị nhận được có thể cao hơn một chút.”

“Không có khả năng.” Dung vương lập tức nói, giọng điệu mang theo sự cường thế.

Trường Bình bình thản cười nói: “Ta cũng đã nói, không được thì không được, nhưng ta tuyệt đối sẽ không theo chàng tới Tây Bắc, chàng không cần khuyên nữa.”

“Trường Bình.” Trong ánh mắt Dung vương mang theo một tia cầu xin, nhưng Trường Bình vẫn không bị thuyết phục. Nàng không có khả năng chỉ vì một nam nhân mà buông bỏ những tháng ngày tự do tự tại được.

Advertisement
';
Advertisement