Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Gần đây Phạm Kinh Luân dẫn theo Tiêu Tiểu Quai tham gia hai buổi nhã tập, có người nói nữ tử không nên tham gia nhã tập các thứ của nam tử, thậm chí còn có người nói nữ tử không nên ló đầu lộ mặt, nữ tử vô tài chính là đức.

Đều là những lời chó má!

“Mẫu thân yên tâm,” Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích nói với Đường Thư Nghi: “Những kẻ đó cũng chỉ đàm tiếu sau lưng, có bản lĩnh bọn họ đến nói trước mặt con.”

Đường Thư Nghi mỉm cười, tiểu nữ nhi này của nàng khi nên kiêu ngạo, thể hiện ra loại kiêu ngạo không hề tầm thường.

Ăn sáng xong, Tiêu Tiểu Quai dẫn theo Thanh Nịnh và Thanh Hoà ra khỏi phủ. Đến cổng phụ, đang muốn lên xe ngựa, Hạ Gia Hứa cưỡi ngựa đi tới. Hắn ngồi trên ngựa nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: “Ngươi muốn gì, ta săn cho ngươi.”

Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, “Thỏ, đừng để bị thương.”

Hạ Gia Hứa ừm một tiếng, sau đó quất ngựa rời đi. Tiểu Quai lên xe ngựa đi tới Hồ Quang Tạ. Đến nơi, gã sai vặt thấy nàng ấy, lập tức tiến lên đón: “Thỉnh an công chúa.”

“Đứng dậy đi.” Tiêu Tiểu Quai bước vào trong, hỏi gã sai vặt: “Phạm tiên sinh đã đến chưa?”

“Còn chưa đến.” Gã sai vặt đáp.

“Ta đến thư phòng của mẫu thân trước, Phạm tiên sinh đến báo với ta một tiếng.”

Tiêu Tiểu Quai vừa nói vừa đi về phía thư phòng của Đường Thư Nghi, vào phòng lập tức có người đến rót trà. Tiêu Tiểu Quai ngồi trước cửa sổ lớn, vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài vừa nhấm nháp trà. Cửa sổ lớn này thật sự rất tốt, vừa sáng sủa tầm nhìn lại rộng rãi, thư phòng trong phủ Công chúa của mình, nàng ấy cũng muốn làm một cửa sổ lớn như thế này.

Ngồi nhàn nhã một lúc, có người gõ cửa. Thanh Nịnh qua mở cửa, nhìn thấy Phạm ngũ công tử, lập tức hành lễ nói: “Thỉnh an Ngũ công tử.”

Tiêu Tiểu Quai nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một công tử ôn hoà thanh nhã tinh xảo đang đứng ở cửa. Nàng ấy lập tức đứng dậy đi tới, mỉm cười nói: “Sư huynh sao lại đến rồi?”

Phạm Triết dương môi mỉm cười nói: “Nghe nói muội ở đây, liền tới gọi muội đến nhã tập.”

Mắt mi hắn ta tinh xảo không thua nữ tử, giờ khắc này nụ cười giống như ánh nắng xuân, ấm áp dễ chịu. Tiêu Tiểu Quai nhìn quen những nam tử tướng mạo xuất chúng, nhưng cũng không thể không khen ngợi vị sư huynh này của nàng ấy, tướng mạo không phải đẹp một cách tầm thường.

Bước ra khỏi phòng học, Tiêu Tiểu Quai mỉm cười nói: “Nào cần sư huynh tự mình tới đây, gọi một hạ nhân đến nói với ta một tiếng là được rồi.”

Phạm Triết mỉm cười: “Những người hôm nay tới đều là bằng hữu của phụ thân và đệ tử của bọn họ, muội không cần lo lắng, đi theo ta là được.”

Tiêu Tiểu Quai gật đầu: “Cảm ơn sư huynh.”

“Muội vẫn khách khí với ta.” Phạm Triết mỉm cười nói: “Phụ thân và những bằng hữu kia của ngài ấy thích so bì đệ tử, sư muội lấy bản lĩnh thường ngày của mình là được.”

Tiểu Quai cười khúc khích: “Vậy nếu ta thua, liệu có bị trừng phạt không?”

Phạm Triết bị nụ cười của nàng ấy làm cho chấn động, “Cùng tuổi với sư muội, không ai có thể so được sư muội.”

“Sư huynh nói như vậy, áp lực của ta rất lớn.” Tiêu Tiểu Quai tinh nghịch nói.

Phạm Triết lại bị nàng ấy chọc cười, hai người nói chuyện một hồi đã đến phòng tổ chức nhã tập. Nàng ấy vừa bước vào, mọi người trong nhà đều đứng dậy hành lễ với nàng ấy, nàng ấy lập tức từ chối.

Phạm Kinh Luân vẫy tay về phía nàng ấy, Tiêu Tiểu Quai đi tới. Phạm Kinh Luân cười nói: “Ở đây tuổi con nhỏ nhất, học hỏi thêm nhiều.”

Tiêu Tiểu Quai nói vâng một tiếng, sau đó có người nói: “Kinh Luân ngươi khiêm tốn rồi, nghe nói công chúa tám tuổi đã biết làm thơ, hôm nay để bọn ta chiêm ngưỡng chút đi.”

“Đúng đấy, đúng đấy.”

…….

Không ít người trong phòng phụ hoạ, Phạm Kinh Luân biết, những người ở đây không ít người cảm thấy nữ đệ tử này của hắn chỉ có hư danh, nói như này là có ý khảo nghiệm nàng ấy. Hắn hừ một tiếng trong lòng, sau đó nói: “Nó tuổi trẻ, thơ sáng tác ra cũng ngây thơ, so không được với những cao đệ của các ngươi.”

Miệng hắn nói những lời khiêm tốn, nhưng khuôn mặt lại bày ra vẻ kiêu ngạo. Văn nhân đều có một cỗ ngạo khí, không ít người không nhìn được vẻ mặt này của hắn, có người yêu cầu Tiểu Tiểu Quai sáng tác thơ ngay tại chỗ.

Phạm Kinh Luân hôm nay vốn dĩ có ý muốn khoe khoang đệ tử, khước từ vài lần không được, liền nói với Tiêu Tiểu Quai: “Vậy con thể hiện chút tài mọn đi.”Để sáng tác một bài thơ, tất nhiên phải có chủ đề. Một tiên sinh có danh tiếng không kém Phạm Kinh Luân nói: “Mùa xuân chính là mùa đi săn tốt nhất, công chúa lấy chủ về đi săn mùa xuân làm một bài thơ đi.”

Phạm Kinh Luân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, Tiêu Tiểu Quai là nữ hài tử, bảo nàng ấy làm thơ về đi săn mùa xuân, rõ ràng muốn làm khó nàng ấy. Phạm Kinh Luân lại hừ một tiếng trong lòng, sau đó nói với Tiêu Tiểu Quai: “Vậy con làm thơ về đi săn mùa xuân đi.”

Tiêu Tiểu Quai vâng một tiếng, sau đó chậm rãi đi vòng quanh phòng. Thiếu nữ mười ba tuổi, bước chân chậm chạp đi quanh phòng, làn váy khẽ lắc lư, trong vẻ ngây ngô mang theo chút xinh đẹp mềm dịu, trước không nói nàng ấy có thể viết ra thơ hay hay không, chỉ riêng loại khí độ trên người này đã khiến người ta không thể rời mắt.

Phạm Triết nhìn nàng ấy trong chốc lát, sau đó đặt tờ giấy ra chuẩn bị viết câu thơ cho nàng ấy. Qua một lúc sau, giọng nói trong veo của nữ hài nhi vang lên trong phòng, “Liễu ngoại hoa thiên thụ, oanh biên nhứ nhất xuyên, khinh thân lai tử thát, cao bộ thượng thanh thiên, ngọc lặc d.a.o kim túc, d.a.o yên thấu cẩm tiên, bất tu trì ngũ lợi, vạn lý đắc quy điền.”

…….

“Hay!”

Trong phòng trở nên yên tĩnh, sau đó có người hô lên một tiếng hay, tiếp theo không ít người khen ngợi. Bài thơ này, không coi là tuyệt giai, nhưng cũng đã là câu thơ hay, hơn nữa người làm ra bài thơ này còn là một nữ hài nhi mười ba tuổi.

Phạm Kinh Luân cười ha ha, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: “Rất tốt, chẳng qua vẫn cần tiếp tục nỗ lực.”

Tiêu Tiểu Quai cung kính nói vâng, lúc này Phạm Triết cầm câu thơ hắn ta đã viết xong đến cho Tiêu Tiểu Quai xem. Tiêu Tiểu Quai thấy kiểu chữ thanh nhã cứng cáp, liền khen ngợi: “Sư huynh chữ đẹp.”

Nàng ấy vừa nói lời này, mọi người lại bắt đầu bình phẩm chữ của của Phạm Triết, bớt đi sự chú ý đến Tiêu Tiểu Quai. Phạm Triết mỉm cười liếc nhìn nàng ấy, sau đó ứng phó mọi người. Tiếp theo là mọi người giao lưu với nhau, đến khi nhã tập kết thúc, đã ra đời không ít tác phẩm hay.

“Ta đưa sư muội trở về.” Nhã tập kết thúc, Phạm Triết nói với Tiêu Tiểu Quai.

Tiêu Tiểu Quai từ chối, “Không cần, đi một lát là đến nhà rồi.”

Phạm Triết xoay người lên ngựa, sau đó nói: “Ta vẫn nên tiễn một đoạn, miễn cho trên đường bị người đụng trúng.”

Hắn ta đã nói như vậy, Tiêu Tiểu Quai cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể nói: “Vậy cảm ơn sư huynh.”

“Đã nói rồi, sư muội không cần khách khí với ta.” Phạm Triết nói.

Advertisement
';
Advertisement