Tiêu Tiểu Quai mỉm cười với hắn ta, sau đó hạ rèm xe ngựa xuống, xe ngựa chạy về phía phủ Định Quốc Công. Sau khi đến nơi, Tiêu Tiểu Quai xuống xe ngựa mời Phạm Triết vào phủ, nhưng hắn ta mỉm cười từ chối. Đúng lúc này, Hạ Gia Hứa cưỡi ngựa đi tới.
Hắn ôm hai con thỏ trong ngực, khuôn mặt vốn đang treo nụ cười, nhưng nhìn thấy Phạm Triết thì trầm mặt xuống. Hắn xoay người xuống ngựa, đưa một con thỏ trong n.g.ự.c cho Tiêu Tiểu Quai, “Không có chút thương tích nào cả.”
“Đẹp quá.” Ánh mắt Tiểu Quai sáng ngời vuốt ve con thỏ trong ngực, sau đó nhìn Hạ Gia Hứa nói: “Làm sao ngươi bắt được?”
Hạ Gia Hứa kiêu ngạo hừ một tiếng, “Tiểu gia bắt thỏ con không phải đơn giản sao?”
Tiểu Tiểu Quai biết tính tình của hắn, liền khen ngợi: “Bắt được, còn không để bị thương, tiểu công gia lợi hại.”
Hạ Gia Hứa giương môi cười nói: “Lần sau bắt hồ ly cho ngươi.”
“Được.” Đôi mắt Tiêu Tiểu Quai lấp lánh nói.
Nụ cười trên mặt Hạ Gia Hứa không kìm nén được nữa, hắn khụ một tiếng vẫy vẫy tay nói: “Ngươi mau vào đi.”
Thanh Ninh cầm một con thỏ khác từ tay của Hạ Gia Hứa, Tiêu Tiểu Quai nhìn Phạm Triết nói: “Sư huynh, ta vào trong, huynh cũng về đi.”
Phạm Triết mỉm cười gật đầu: “Được, ta nhìn muội vào trong.”Tiêu Tiểu Quai nhận được hai con thỏ mềm mại đang vui vẻ, ôm thỏ xoay người vào phủ. Hạ Gia Hứa và Phạm Triết nhìn bóng lưng nàng ấy biến mất, sau đó bốn mắt nhìn nhau, mang theo tia lửa.
Hạ Gia Hứa xoay người lên ngựa trước, từ trên cao nhìn xuống Phạm Triết một cái, sau đó quất ngựa rời đi. Phạm Triết nhàn nhạt nhìn bóng lưng hắn một lúc rồi mới lên ngựa.
Tiêu Tiểu Quai ôm con thỏ trở về viện, nói với Thanh Hoà: “Đi phái người làm một cái chuồng cho bọn nó.”
“Vâng.”
Thanh Hoà mỉm cười đi ra ngoài, Tiêu Tiểu Quai hỏi Thanh Nịnh: “Có thể tắm cho nó được không?”
Thanh Nịnh suy nghĩ một lát, “Chắc là không thể.”
Tiêu Tiểu Quai nhìn hai con thỏ đang làm tổ trên ghế gấm, nói: “Cầm khăn ấm đến đây, lau người cho bọn nó đi.”
Thanh Nịnh cầm khăn ấm đến, Tiêu Tiểu Quai ôm thỏ con lau lông từng chút từng chút một cho nó, phái người mang lá rau qua cho chúng ăn. Nhìn thấy hai con thỏ há miệng ăn rau, Tiêu Tiểu Quai cảm thấy quá đáng yêu liền lấy giấy bút ra, đứng trước bàn vẽ hai con thỏ.
Kỹ năng vẽ tranh của nàng ấy là học theo Tiêu Hoài, mặc dù không được tốt nhất nhưng cũng không tồi, nửa canh giờ sau một bức tranh thỏ ăn cỏ ra lò. Nàng ấy viết tên rồi đóng con dấu của mình, sau đó đưa cho Thanh Nịnh, “Phái ngươi mang qua cho tiểu công gia.”
Thanh Nịnh cầm tranh ra ngoài, an bài người đưa tranh qua phủ Công chúa. Hạ Gia Hứa đang nằm trên ghế gấm đong đưa chân ăn trái cây, nghe thấy Tiêu Tiểu Quai tặng đồ cho hắn, lập tức ngồi dậy. Thấy là một bức tranh, hắn mở ra xem, liền thấy hai con thỏ sống động như thật, hắn mở miệng cười hắc hắc.
Xem một lúc, hắn nói với tùy tùng đứng bên cạnh: “Mang cà rốt qua cho Phúc Thuỵ công chúa, để cho thỏ ăn, chọn mấy cái ngon nhất.”
Tuỳ tùng: “…….” Phủ Định Quốc Công không có cà rốt sao?
Tuỳ tùng oán thầm trong lòng đến phòng bếp chọn cà rốt, Hạ Gia Hứa ôm tranh mỉm cười.
………
Ngày hôm sau, những bài thơ được sáng tác trong buổi nhã tập ngày hôm qua được truyền ra, theo đó danh tiếng tài nữ của Phúc Thuỵ công chúa cũng được lan rộng. Danh tài nữ này của nàng ấy khác với tài nữ của các quý nữ, danh hào tài nữ này của nàng ấy có thể so sánh với nam tử.
Sau khi Đường Thư Nghi biết chuyện, gọi Tiêu Tiểu Quai đến thư phòng, tán gẫu một lúc rồi nói: “Người không biết ta ta không giận, cũng là quân tử. Con người không thể bị danh tiếng làm mệt mỏi, cho dù có tiếng tăm lừng lẫy, vẫn nên như ngày thường liên tục cố gắng, khắc khổ học tập.”
Tiêu Tiểu Quai nghiêm túc gật đầu: “Nữ nhi hiểu.”
Đường Thư Nghi mỉm cười sờ sờ đầu nàng ấy, “Nhưng cũng đừng để mình mệt.”
“Con cũng không tham gia khoa cử, từ từ học.” Tiêu Tiểu Quai cười nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười, tiểu nữ nhi nhà nàng lớn lên rất tốt. Ôm vai nàng ấy, nàng lại nói: “Ngày mai vào trong cung chơi với Thái hoàng thái hậu.”
“Con ở trong cung hai ngày rồi trở về.” Tiêu Tiểu Quai nói.
Khi Tiểu Quai còn nhỏ Đường Thư Nghi đã sắp xếp rất nhiều bài tập cho nàng ấy, nàng ấy cứ cách năm ngày lại vào cung sống hai ngày, sau đó hình thành thói quen. Sáng sớm hôm sau, người trong cung của Thái hoàng thái hậu đến đón nàng ấy vào cung.
Đến Từ Ninh cung, liền thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng ở đó, nàng ấy qua hành lễ, Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, đến đây để tổ mẫu xem nào.”
Tiêu Tiểu Quai mỉm cười đi tới, Thái hoàng thái hậu ôm nàng ấy nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Cũng không thể đọc sách cả ngày, chẳng lẽ cháu còn muốn thi trạng nguyên sao?”
Danh tiếng tài nữ của Tiêu Tiểu Quai đã lan rộng, sau khi Thái hoàng thái hậu biết, tất nhiên vui mừng tự hào một phen, nhưng bà ấy lại đau lòng hơn. Nàng ấy ngày thường học tập khắc khổ đến bao nhiêu Thái hoàng hậu đương nhiên biết.
“Cháu thích, không thấy khổ.” Tiêu Tiểu Quai cười nói.
Thái hoàng thái hậu ôm lấy nàng ấy, “Dù sao hai ngày nay không thể đọc sách.”
“Hai ngày nay cháu muốn đánh bài với ngài, ăn điểm tâm ngài làm, còn muốn dạo ngự hoa viên với ngài, nhiều chuyện như vậy, nào có thời gian đọc sách chứ!” Tiêu Tiểu Quai chớp chớp đôi mắt to nhìn Thái hậu nói.
Thái hoàng thái hậu bị nàng ấy chọc cười, lại nói chuyện một lúc, Thái hoàng thái hậu nói muốn đánh mã điếu, Tiêu Tiểu Quai, tiểu Thái tử và Tiêu Ngọc Châu cùng chơi. Tiểu công chúa đi đến bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, mỉm cười nói: “Cháu đánh với a di.”
Tiêu Tiểu Quai không lớn hơn tiểu công chúa mấy tuổi, hai người thường xuyên chơi đùa với nhau, quan hệ tốt như tỷ muội. Lúc mới bắt đầu, tiểu công chúa còn không thể gọi nàng ấy là a di.
Chơi đùa một lúc, Thái hoàng thái hậu nói với Lý Cảnh Tập: “Tiểu Quai mười ba tuổi rồi, cũng nên chuẩn bị phủ Công chúa cho nó.”
Lý Cảnh Tập gật đầu: “Lát nữa cháu phái người chuẩn bị.”
Tiêu Tiểu Quai lập tức đứng dậy cảm tạ, Lý Cảnh Tập mỉm cười nhìn nàng ấy nói: “Gần phủ Định Quốc Công có một trạch tử, nhưng là làm phủ Công chúa thì có hơi nhỏ một chút. Lát nữa công chúa qua xem, nếu không thích lại đổi.”