Tiêu Tiểu Quai vâng một tiếng, Thái hoàng thái hậu nói: “Bên cạnh trạch tử có trạch tử phù hợp không, hợp lại với nhau.”
Vẻ mặt Lý Cảnh Tập mang theo vẻ khó xử, khu vực xung quanh phủ Định Quốc Công đều là quyền quý đỉnh cấp ở Thượng Kinh, khu vực đó căn bản không có nhiều trạch tử dư thừa. Trạch tử vừa nói lúc trước quy về quốc khố nên mới còn trống, nếu không đã bị mua từ sớm.
Thái hoàng thái hậu thấy hắn khó xử liền nói: “Để Tiểu Quai xem xong rồi nói.”
……
Hai ngày sau, sau khi Tiêu Tiểu Quai về phủ, Lý Cảnh Tập phái người dẫn Tiêu Tiểu Quai đi xem trạch tử. Xuất phát từ phủ Định Quốc Công, đi xe ngựa chưa đến một khắc đã đến trạch tử kia, quả thật rất gần. Sau khi bước vào, nàng ấy nhìn tổng quát, kích thước tương đương với phủ Định Quốc Công, thật ra cũng không nhỏ.
Sau khi về phủ nàng ấy nói với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài một tiếng, quyết định trạch tử kia. Thái hoàng thái hậu muốn cải tạo lại trạch tử kia, nhưng Tiêu Tiểu Quai từ chối, chỉ cần thay đổi một chút là được, nếu không thì quá khua chiêng gõ trống.
Vài ngày sau, người của Công bộ bắt đầu khởi công, sau đó người ở Thượng Kinh đều biết, phủ Công chúa của Phúc Thuỵ công chúa bắt đầu xây dựng rồi, cũng là nói Phúc Thuỵ công chúa có thể tuyển phò mã rồi. Mặc dù như vậy, nhưng rất nhiều nhà mặc dù có tư tâm cũng không dám hành động.
Rất rõ ràng, Phúc Thuỵ công chúa sẽ tuyển phò mà không phải xuất giá. Mặc dù đều là thành thân, nhưng hai thứ khác biệt rất lớn. Tuyển phò mã, đến khi đó là phò mã vào phủ Công chúa. Cho nên, trưởng tử đích tôn mang trọng trách nặng của gia tộc là không tham gia được.
Thêm nữa chính là, vị phò mã này sau này chắc chắn không thể có thông phòng thiếp thất. Hơn nữa, Phúc Thuỵ công chúa tướng mạo xuất chúng, phương diện văn chương trong giới văn nhân tài tử cũng có danh tiếng không nhỏ, cho nên vị phò mã này tất nhiên phải là phương diện nào cũng hơn người. Sàng chọn như vậy trừ được rất nhiều người.
Đương nhiên, thành Thượng Kinh nhân tài tầng tầng lớp lớp, thanh niên có tài có sắc phù hợp làm phò mã cũng rất nhiều.
Phủ An Nguyên hầu.
Đích trưởng tôn Tống Hưng An của An Nguyên Hầu quỳ gối trước mặt An Nguyên Hầu: “Xin tổ phụ đến phủ Định Quốc Công cầu thân cho tôn nhi.”
An Nguyên Hầu vẻ mặt như bị táo bón, “Cháu biết trách nhiệm trên người mình không? Cháu là An Nguyên Hầu tương lai, cháu đi làm phò mã làm cái gì?”
Tống Hưng An kiên trì: “Tôn nhi không muốn làm An Nguyên Hầu, tôn nhi chỉ muốn làm phò mã của Ngọc Ngôn.”
An Nguyên Hầu: “….”
Sắp bị tức c.h.ế.t rồi!
“Lão tử cùng thế hệ với Tiêu Hoài, cháu làm phò mã của nữ nhi hắn, khác biệt bối phận cháu hiểu không?” An Nguyên Hầu mắng Tống Hưng An.
Tống Hưng An lại rất kiên trì: “Chúng ta cũng không phải thân thích của phủ Định Quốc Công.”
An Nguyên Hầu đứng dậy chỉ vào Tống Hưng An: “Cháu c.h.ế.t tâm đi, lão tử không đồng ý.”
Nói xong ông ấy sải bước đi ra ngoài, Tống Hưng An đứng dậy lại đi đến chỗ An Nguyên Hầu phu nhân cầu xin. Trong lòng An Nguyên Hầu phu nhân cũng không thoải mái lắm, nữ nhi muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần nhưng không thành công, hiện tại tôn tử của bà ấy cũng muốn làm phò mã cho tiểu nữ nhi của Định Quốc Công, nếu như lại không thành công….
Nhưng mà, tôn tử này bà ấy thương như châu báu trong mắt, nhìn hắn ta quỳ trên mặt đất không đứng dậy, trái tim bà ấy không sao cứng rắn nổi. Bà ấy nói với An Nguyên Hầu: “Hưng An khi còn nhỏ thường chơi với Phúc Thuỵ công chúa, tình cảm sâu đậm, chúng ta nếu như cứng rắn ngăn cản, không chừng hài tử kia sẽ làm ra chuyện gì đó.”
An Nguyên Hầu hừ mạnh một tiếng: “Vậy bà đi hỏi đi.” Hỏi người ta người ta cũng sẽ không đồng ý.
An Nguyên Hầu phu nhân nghe ông ấy nói vậy, liền hạ thiếp thư đến thăm Đường Thư Nghi, mơ hồ nhắc tới chuyện để Tống Hưng An muốn làm phò mã của Tiêu Tiểu Quai. Đường Thư Nghi nghe xong mỉm cười nói: “Hài tử này còn quá nhỏ, chuyện hôn sự của nó chúng ta định để mấy năm nữa mới nói.”
Đây là có ý từ chối, An Nguyên Hầu phu nhân tất nhiên sẽ không nhắc đến nữa. Mấy ngày tiếp theo, lại có người đến chỗ Đường Thư Nghi thăm dò, Đường Thư Nghi cũng nói như vậy, chuyện hôn sự của Tiểu Quai phải mấy năm nữa mới tính tới. Như vậy, dần dần không còn ai đến thăm dò nữa.
Đương nhiên, Tiêu Tiểu Quai không không biết chuyện này, nàng ấy vẫn như lúc trước, hoàn thành bài tập mà Phạm Kinh Luân giao cho nàng ấy, thỉnh thoảng ra ngoài chơi, cứ vài ngày lại vào cung sống hai ngày.
Nhưng Hạ Gia Hứa lại không thể nào yên lòng, hôm nay Tiêu Tiểu Quai cùng vài quý nữ đến trại ngựa cưỡi ngựa, hắn lại gần Tiêu Tiểu Quai hỏi: “Nghe… nghe nói có người đến nhà ngươi cầu thân?”
Tiêu Tiểu Quai vẻ mặt hoang mang, “Ngươi nghe ai nói?”
Bàn tay Hạ Gia Hứa sờ qua sờ lại đầu ngựa, “Nghe người khác nói, ngươi…. bây giờ ngươi muốn tuyển phò mã sao?”
Tiêu Tiểu Quai bị hắn hỏi đến hơi đỏ lên, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: “Không có.”
Hạ Gia Hứa cười toe toét: “Đúng vậy, ngươi vẫn còn là tiểu nha đầu chưa mọc lông, tuyển phò mã cái gì?”
“Hạ Gia Hứa!”
Tiêu Tiểu Quai giơ roi ngựa lên chuẩn bị đánh hắn, Hạ Gia Hứa vội vàng né tránh, miệng cười khúc khích nói: “Ta xếp hàng mua điểm tâm cho ngươi.”
Nói rồi hắn chạy thật nhanh, Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Nàng ấy xoay người lên ngựa, kiềm dây cương, ngựa bắt đầu chạy. Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ấy là do chính Tiêu Hoài dạy, cưỡi rất tốt, không lâu sau đã vượt qua các vị quý nữ ở trước mặt.
Nhưng sau đó bị Tống Hưng An đuổi kịp, ngựa của hai người kề sát nhau, Tống Hưng An chắp tay về phía Tiêu Tiểu Quai, “Công chúa.”
Tiêu Tiểu Quai khi còn nhỏ chơi với hắn ta, lớn lên mặc dù không thường xuyên gặp mặt như Hạ Gia Hứa, nhưng cũng là người quen, liền mỉm cười nói: “Ngươi cũng đến cưỡi ngựa.”
Tống Hưng An ừm một tiếng, sau đó nói: “Ta có thể nói vài lời với công chúa được không?”
Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó dừng ngựa lại, ở bên trại ngựa đứng đối diện Tống Hưng An.