Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Đường Thư Nghi

Tiêu Ngọc Thần thở dài trong lòng, thật ra ba huynh muội bọn họ trước đây rất ít khi được người ta chỉ dạy. Lúc phụ thân còn tại thế, phần lớn thời gian trong năm đều ở biên cương, khi đó mẫu thân chỉ biết cưng chiều bọn họ, muốn cái gì cho cái đó, chưa bao giờ có hành động giống hiện tại, dạy bọn họ cách làm người.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mấy ngày nay mẫu thân thay đổi rất nhiều, bắt đầu dụng tâm dạy dỗ bọn họ. Hắn tin tưởng Hầu phủ sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

Mẫu tử hai người nói chuyện một lúc thì Tiêu Ngọc Châu đã tan học về nhà, Đường Thư Nghi sai người dọn cơm, đồng thời dặn dò hạ nhân mang cơm qua chỗ Tiêu Ngọc Minh.

“Nương, khi nào ngài mới cho nhị ca ra ngoài?” Tiêu Ngọc Châu kéo tay Đường Thư Nghi làm nũng: “Con đi giảng đạo lý với nhị ca, nhị ca đã biết mình sai rồi.”

Đường Thư Nghi không nhịn được cười: “Con giảng đạo lý cho nhị ca sao? Vậy con giảng thế nào?”

Tiêu Ngọc Châu lặp lại những lời mà sáng nay nó đã ghé đầu vào khung cửa nói với Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi nghe xong lại cười ha ha: “Nhìn xem, Ngọc Châu nhà ta cũng hiểu biết như vậy mà nó lại không biết, vậy cứ để nó tiếp tục ở đó suy ngẫm đi.”

Tiêu Ngọc Châu không nghĩ tới bản thân muốn giúp mà lại phản tác dụng, đang muốn nói tiếp thì đã bị Đường Thư Nghi kéo đến nhà ăn, vừa đi vừa nói: “Mục đích của ta không phải là phạt nhị ca con, ta chỉ muốn nó hiểu chuyện một chút. Nếu nó không hiểu những đạo lý này, sau khi ra ngoài lại tiếp tục giống trước kia vậy lần này ta phạt nó cũng không có tác dụng gì hết.”

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: “Vậy tiếp tục cấm cửa huynh ấy.”

Đường Thư Nghi cười sờ đầu con bé, tiểu nha đầu quả nhiên tri kỷ hơn hai tiểu tử kia nhiều.

Tiêu Ngọc Thần đứng ở đằng sau nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng suy nghĩ lát nữa phải khuyên nhủ Tiêu Ngọc Minh như thế nào. Ăn cơm xong, hắn vội vàng đến thư phòng ở tiền viện.

Trời đã hơi tối, mùa thu gió lạnh thổi lá cây kêu xào xạt, khiến cho cả sân viện có vẻ tịch liêu quạnh quẽ. Tiêu Ngọc Thần bỗng nhiên nhớ tới, có một hôm nọ, cũng là một đêm cuối thu, hắn ham chơi chạy tới sân viện này, nhìn thấy phụ thân Tiêu Hoài cầm Yển Nguyệt đao luyện võ.

Nam tử cao lớn đĩnh đạc, cầm trường đao còn muốn to hơn cả ngài ấy, uy vũ sinh phong. Khi đó hắn cảm thấy phụ thân là người lợi hại nhất trên thế gian này.

Nhưng phụ thân lợi hại như vậy lại không thể ở bên cạnh huynh muội bọn họ cho tới lúc trưởng thành.

Lồng ngực bỗng nhiên đau nhói.

Nghiên Đài và Thạch Mặc đang gục đầu đứng trước cửa thư phòng. Thấy hai người bọn họ muốn hành lễ, Tiêu Ngọc Thần vội xua tay bảo hai người họ lui ra, hắn bước tới cửa đứng yên bất động.

Thấy Thạch Mặc cùng Nghiên Đài rời khỏi sân viện, hắn khom lưng ghé đầu vào kẹt cửa nhìn vào trong, thấy Tiêu Ngọc Minh đang ngồi sau án thư ăn uống thỏa thích, làm gì có dáng vẻ của người đang bị phạt.

Hắn bỗng nhiên bật cười, lẳng lặng đứng ngoài cửa chờ Tiêu Ngọc Minh ăn cơm xong.

Chỉ một lúc sau, đã có tiếng bang bang vọng ra cửa, sau đó là tiếng của Tiêu Ngọc Minh: “Dọn dẹp đi.”

Hắn vừa lên tiếng thì đã có một gã sai vặt đi vào, hành lễ với Tiêu Ngọc Thần rồi lấy chìa khóa mở cửa vào trong thu dọn chén đũa, Tiêu Ngọc Thần cũng cất bước vào theo.

Tiêu Ngọc Minh nhìn thấy hắn, cái gì cũng không nói, tự rót cho mình một chén trà rồi uống ừng ực, Tiêu Ngọc Thần tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Gã sai vặt thu dọn chén đũa xong bèn đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần khom lưng cười nói: “Đại công tử, phu nhân không cho…”

“Ta ngồi một chút sẽ đi, trở về sẽ nói với mẫu thân sau.” Tiêu Ngọc Thần ngắt lời gã sai vặt.

Gã sai vặt tự động không nói thêm, bưng chén đũa ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.

Tiêu Ngọc Thần trầm mặc một hồi rồi nói: “Lúc nãy ta đột nhiên nhớ tới bộ dáng luyện võ của phụ thân lúc chúng ta còn nhỏ.”

Advertisement
';
Advertisement