Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

Hoàng đế cau mày, có vẻ như không vui.

"Nếu Bệ hạ không đồng ý, vậy coi như vi thần chưa nói gì."

Ta vội vàng rút lại lời nói.

"Không ngờ Như Hải ngươi không chỉ là nhân tài mà còn là người si tình."

Hoàng đế - Lão Lục lại đột ngột đổi giọng, nắm lấy tay ta, gật đầu tán thưởng.

Hả?

"Một người làm sao đủ, cho ngươi hai người đi, trực tiếp đưa đến phủ cho ngươi."

Ta nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với Lão Lục một cái.

"Vi thần tạ chủ long ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Ta và Giả Mẫn thành thân vào mùa xuân năm sau, khi đó ta đã nhậm chức Lang trung bộ Lại.

Ba niềm vui lớn của đàn ông chính là thăng quan phát tài cưới vợ đẹp, ta một mình chiếm hết cả.

Đêm tân hôn, ta từ chối vô số người thân và đồng nghiệp muốn chuốc rượu, bước chân vui vẻ đẩy cửa phòng tân hôn.

Trong phòng tràn ngập không khí ấm áp, nến đỏ thắp sáng vừa vui vẻ vừa lãng mạn.

Ta vén khăn voan của tân nương, dung nhan lộ ra khiến tim ta suýt nữa thì ngừng đập.

Tào Tuyết Cần nói Đại Ngọc là người có cốt cách đẹp nhất trần gian, mẹ nàng sao có thể kém được.

Giả Mẫn liếc mắt đưa tình, e lệ cúi đầu, nghiêng người sang, không dám nhìn ta.

"Nàng còn nhớ ta không?"

Ta ngồi xuống bên cạnh Giả Mẫn, khẽ hỏi, có chút căng thẳng.

"Thiếp đã từng gặp công tử rồi sao?"

Nàng cất tiếng, giọng nàng mềm mại và ấm áp như mặt trời.

"Gặp rồi, năm ngoái, vào ngày này, ta làm mất ô. Chính nàng đã sai bà tử đưa cho ta một chiếc ô mới."

Giả Mẫn nhớ ra rồi, nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ta thật lâu.

"Thì ra là chàng."

Hai má nàng ửng hồng, cúi đầu lấy khăn che miệng.

"Thì ra duyên phận của thiếp và công tử đã bắt đầu từ lúc đó."

Đúng vậy, ta xuyên không đến đây chính là để gặp nàng.

Ta thầm nghĩ trong lòng rồi dè dặt nắm lấy tay Giả Mẫn.

Nàng rất ngại ngùng nhưng cũng không né tránh.

Tay nàng hơi lạnh, mềm mại không xương, chiếc vòng ngọc trên cổ tay như một dòng nước biếc.

"Sau này nàng cứ gọi ta là Như Hải."

Giả Mẫn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rụt rè gọi một tiếng ‘Như Hải’.

Nàng thật đáng yêu.

"Mấy năm nay sức khỏe nàng thế nào? Hôm nay trời lạnh, nàng ngồi thuyền chắc cũng chưa ăn uống gì."

Giả Mẫn mím môi, không nói gì.

"Có đói không? Hoàng đế đã ban cho chúng ta hai vị thái y đức cao vọng trọng, ta đã đặc biệt dặn họ làm bữa tối bồi bổ cơ thể. Nếu đói thì cứ gọi họ vào, tiện thể xem mạch cho nàng."

Giả Mẫn có chút hoang mang, chắc nàng cũng không ngờ đêm tân hôn lại diễn ra như thế này.

Ta phải đảm bảo nàng khỏe mạnh mới dám động vào nàng.

Ta cho gọi thái y vào, cùng với mùi thơm của bữa ăn khuya, lông mày của thái y càng lúc càng nhíu chặt.

Ta sợ đến mức không dám thở mạnh, còn Giả Mẫn thì đúng là đói thật, một lòng ăn bánh bao nhân đậu phụ mới hấp.

"Bẩm lão gia, thân thể của phu nhân..."

Thái y khẽ cất tiếng, Giả Mẫn đang ăn bánh bao bỗng khựng lại.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Thân thể phu nhân khỏe mạnh, chỉ là hơi thiếu khí huyết, bồi bổ nhiều một chút là được."

Phù! Ta thở phào nhẹ nhõm.

"Như Hải, sao chàng lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ trước khi thiếp gả đến, chàng nghe được lời đồn đại gì sao?"

Giả Mẫn ăn xong, mặt đỏ bừng.

"Không phải, ta chỉ hơi lo lắng thôi."

"Lo lắng gì?"

"Lo lắng nàng không thể sống lâu trăm tuổi."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Các nha hoàn bà tử nhanh chóng kéo thái y ra ngoài, trong màn đỏ, ta ôm Giả Mẫn vào lòng.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm nay cuối cùng cũng giải được nỗi tương tư bấy lâu nay của ta.

Sáng hôm sau, Giả Mẫn vẫn còn đang ngủ.

Ta dặn dò người hầu không được gọi nàng dậy: "Nàng ấy muốn ngủ đến giờ nào thì ngủ, nếu hỏi đến ta, cứ nói ta đã vào triều."

Nha hoàn vâng dạ gật đầu.

Ta nhìn ra trong mắt các nàng có chút không đúng, tân nương dậy muộn đương nhiên là không tốt.

"Chỉ là lão phu nhân bên kia..."

Nàng ấy dè dặt lựa lời.

Mẹ ta là một người phụ nữ rất tốt nhưng vì bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến, bà vẫn có chút bảo thủ.

"Ta sẽ nói với lão phu nhân."

Ta dẫn thái y đến viện của lão phu nhân, thái y từ trong cung ra, đương nhiên rất biết cách ứng biến.

Chỉ ba câu hai lời đã nói Giả Mẫn như thể sắp bị gió thổi bay.

"Xem ra là cưới về một người đẹp yếu ớt."

Lão phu nhân cau mày nhưng trước khi ta quay người bỏ đi, bà lại gọi ta lại.

"Nàng dâu của con thân thể yếu ớt, nhà chúng ta cũng không phải thiếu tiền, hãy mua nhiều thuốc bổ bồi bổ cho con bé."

"Một cô nương tốt đẹp sao lại yếu đuối như vậy, thật đáng thương."

Nhìn xem, lão phu nhân thật tốt bụng.

Advertisement
';
Advertisement