Trong thời gian làm Ngự sử ở kinh thành, quan hệ của ta và Giả Mẫn ngày càng thân thiết.
Nàng hiểu thơ văn, thỉnh thoảng lại làm nũng, dù sao cũng rất đáng yêu.
Ta bồi bổ cho nàng bằng các loại canh thuốc, mỗi ngày sáng sớm sau khi hạ triều trở về, ta đều phải kéo Giả Mẫn tập Ngũ cầm hí.
Dù sao thì Ngũ cầm hí là do Hoa Đà sáng tạo ra, năm xưa Tư Mã Ý đã dựa vào nó để sống đến hơn chín mươi tuổi.
Không chỉ vậy, từ khi kết hôn, ta không còn uống rượu, thức khuya nữa, đã bỏ hết tất cả những thói quen xấu.
Ngay cả khi hoàng đế ép ta uống, ta cũng lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối.
Chuẩn bị khoa học cho việc mang thai, bắt đầu từ ta.
Đây là để ngăn chặn tận gốc bệnh tình yếu ớt của Đại Ngọc.
Cứ như vậy, một năm trôi qua, thái y bắt mạch, Giả Mẫn có thai.
Mọi người xung quanh đều nói nhất định sẽ là con trai, ngay cả Giả Mẫn cũng mong sinh cho ta một đứa con trai.
"Nhà họ Lâm chỉ có mình con, nếu đứa đầu lòng là con trai, sau này nhà họ Lâm chúng ta sẽ có hy vọng."
Lão phu nhân sờ bụng Giả Mẫn, vui mừng khôn xiết.
Giả Mẫn có chút lo lắng, nàng quay sang nhìn ta.
"Con trai có gì hay ho, nhất định là con gái."
Ta trìu mến nhìn Giả Mẫn, là Đại Ngọc của chúng ta đấy.
Giả Mẫn vô cùng cảm động, nàng cúi đầu nhìn bụng mình.
"Dù là con trai hay con gái, thiếp đều thích."
Lão phu nhân nhà ta nghe vậy, lại cau mày.
"Cũng không phải nói con gái không tốt, chỉ là nếu con trai trưởng sinh ra sớm, hai vợ chồng con cũng yên tâm, khỏi phải sinh thêm đứa thứ hai."
Giả Mẫn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, thân thể nàng tốt như vậy nhưng trong sách lại nói qua đời vì bệnh tật sau khi con trai yểu mệnh.
Chắc chắn là do sinh nở liên tiếp làm tổn hại sức khỏe, cộng thêm nỗi đau mất con quá lớn.
"Là con gái, cũng chỉ sinh một đứa thôi."
Ta kiên quyết nói, trên mặt tuy cười nhưng trong lòng đã quyết tâm.
Đây là Đại Ngọc, một Đại Ngọc còn hơn vạn đứa con trai khác.
Ta đã có một cô con gái tài hoa hơn người như Đại Ngọc rồi, còn tốn công sinh thêm làm gì nữa?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tám tháng trôi qua, thai kỳ của Giả Mẫn ổn định hơn ta tưởng tượng.
Đến ngày sinh nở, những bông hoa mấy năm không nở bỗng nhiên nở rộ, mây ngũ sắc bao phủ trên mái nhà, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ta lo lắng đi qua đi lại bên ngoài, chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc oa oa.
Bà đỡ lớn tiếng báo tin vui: "Sinh rồi, sinh rồi! Là một tiểu thư!"
Lão phu nhân vừa nghe, mặt mày nhăn nhó.
Còn ta thì vui mừng vỗ tay, chạy vào phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy là đứa bé vừa được tắm rửa sạch sẽ nằm bên cạnh Giả Mẫn.
Đứa bé thật sự trong suốt như ngọc, chỉ là giữa đôi lông mày có nét u buồn không tan, như nét mực vẽ trên trán.
Ta nhẹ nhàng bế đứa bé lên, đưa tay sờ trán con.
"Như Hải, con có xinh không?"
"Xinh, giống nàng, là một mỹ nhân."
Ta gật đầu, nước mắt lưng tròng.
"Đặt tên cho con đi."
Giả Mẫn tuy yếu ớt nhưng vẫn cười rất vui vẻ.
"Đại Ngọc, tên này hay không?"
Ta vừa dứt lời, Đại Ngọc bé nhỏ trong vòng tay ta liền mỉm cười.
Đứa bé xinh xắn như búp bê, cười lên còn đẹp hơn cả tranh vẽ. Nét u buồn không tan kia bị nụ cười xua tan, nhất thời biến mất không thấy tăm hơi.
"Lâm, Đại, Ngọc."
Giả Mẫn kéo khăn tay, nghiêng đầu suy nghĩ rồi cúi đầu mỉm cười.
"Hay lắm. Ngọc Nhi, sau này con phải bình an lớn lên nhé."
Đương nhiên rồi, ta nắm lấy tay Giả Mẫn.
Kiếp này, nhất định sẽ không để Đại Ngọc phải sống cảnh tha phương cầu thực, hồng nhan bạc mệnh nữa.
Ta, Lâm Như Hải, sẽ cho con bé một cuộc đời bình an vô sự, vạn sự như ý.
Kể từ khi Đại Ngọc nhỏ chào đời, cả phủ Lâm gia ta như bước vào trạng thái thời chiến.
Tất cả những thứ trong phủ có thể làm con bé bị thương đều được cất đi, ngay cả góc bàn nào cũng được bọc vải mềm, tránh va đập.
Không chỉ vậy, ta còn đặc biệt chọn bốn nha hoàn lớn hơn con bé bốn, năm tuổi để bầu bạn.
Cứ coi như là chị em bạn bè của Đại Ngọc, sợ con bé một mình buồn chán.
Dù sao hiện tại ta đang được hoàng đế sủng ái, chút bạc này vẫn chi trả được.
Nói đến Đại Ngọc, con bé lại không giống như ta tưởng tượng lắm.
Con bé là một cô bé hoạt bát, lanh lợi, từ khi biết đi đã thích ra ngoài.
Dù là hội chùa hay quán rượu, con bé đều thích đi.
Trong nhà trừ mẹ ra, con bé chẳng sợ ai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lúc làm trò nghịch ngợm trông như một chú mèo con đang giơ vuốt.
Khi thì quậy phá nhà bếp, khi thì thả hết chim chóc trong vườn ra ngoài.
Ta không cho người quản con bé, chỉ cần vui vẻ là được, muốn làm gì thì làm.
Mỗi lần bị con mèo nhỏ này chọc tức đến mức không chịu nổi, Giả Mẫn lại cầm roi nhỏ bắt con bé đứng phạt.
Đại Ngọc nhỏ đứng một lúc liền ôm n.g.ự.c nói chóng mặt.
"Con chóng mặt thì ôm n.g.ự.c làm gì?"
Đại Ngọc nhỏ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhìn ta.
"Cha."
Ta vừa định mở miệng xin tha cho con bé, Giả Mẫn đã liếc xéo ta một cái.
Ta xua tay, tỏ vẻ cha cũng bó tay.