Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

"Mẹ hiền ơi, mẹ tha cho Ngọc Nhi lần này đi, sau này con không dám nữa."

Đại Ngọc nhỏ vừa nói xong liền lấy từ trong túi thơm ra một bông hoa không biết lấy từ đâu, nâng niu như bảo bối đưa đến trước mặt Giả Mẫn.

"Mời mẫu thân đại nhân hãy nhận cho."

Mỗi lần thấy Đại Ngọc nhỏ như vậy, Giả Mẫn liền hết giận, đưa tay ôm con mèo nhỏ vào lòng.

"Con bé này, lúc trước mang thai con, cha con còn lo lắng con là một đứa trẻ yếu ớt."

"Ai ngờ lại là một con khỉ nhỏ tinh nghịch như vậy chứ."

Đại Ngọc nhỏ thè lưỡi, dụi đầu vào vai Giả Mẫn.

"Người ta vốn đã yếu ớt, không thể nào ốm yếu hơn được nữa. Mẹ mà còn phạt con, con sẽ khóc c.h.ế.t mất."

Nghe thấy câu này, ta hiếm khi nghiêm mặt với con bé.

"Sau này không được nói câu này nữa."

Cả Giả Mẫn và Đại Ngọc đều sững sờ, ta vốn dĩ hiền lành, từ bao giờ lại nghiêm khắc như vậy.

"Nghe thấy chưa?"

Đại Ngọc e dè gật đầu: "Vâng ạ, con sẽ không nói nữa, cha đừng giận."

Ta nắm lấy tay Đại Ngọc, điểm nhẹ lên trán con bé.

"Cha không giận, cha chỉ mong con bình an, khỏe mạnh, cả đời không phải buồn phiền."

Đại Ngọc mở to đôi mắt, gật đầu ra vẻ đã hiểu.

"Vâng ạ, Ngọc Nhi biết rồi."

Năm Đại Ngọc hai tuổi, ta được thăng quan, Hoàng đế kêu ta đến Dương Châu phồn hoa làm Tuần diêm ngự sử.

Đây là một chức quan béo bở, đủ thấy Hoàng đế coi trọng ta đến nhường nào.

Trước khi xuống Dương Châu, ngài đặc biệt gọi ta đến trước mặt, dặn dò đủ điều.

Chức Tuần diêm ngự sử ở Dương Châu quan trọng đến mức nào, trong lòng ta đều rõ.

Hoàng đế nói rằng ngài giao phó nửa giang sơn cho ta: "Thay trẫm cai quản thật tốt Giang Nam, Như Hải."

Ngài tuy đã có tuổi nhưng vẫn nắm tay ta như thuở ban đầu.

Ta thường nghi ngờ Hoàng đế là người đồng tính nhưng khi rời khỏi kinh thành, ta quay đầu nhìn lại nơi phồn hoa đô hội ấy.

Khuôn mặt có phần bình thường nhưng lại đầy vẻ mệt mỏi của Hoàng đế Lão Lục lại hiện lên trong đầu, có lẽ Lâm Như Hải ta là một trong số ít người mà ngài có thể tâm sự trong suốt quãng thời gian làm chính trị cô độc của mình.

Vì vậy, thái độ của ngài đối với ta mới tốt như vậy, còn đặc biệt phái thêm tám vị Thái y đi theo ta xuống Dương Châu.

Chúng ta đi thuyền về phía Nam, đây là lần đầu tiên Đại Ngọc đi thuyền, cũng là lần đầu tiên con bé đi xa nhà.

Một cô bé nhỏ nhắn mặc áo gấm màu hồng phấn, búi tóc hình nụ hoa cao cao bị gió thổi rối tung.

Con bé dựa vào thành thuyền, nhìn non xanh nước biếc hai bên bờ, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đại Ngọc, con đang nghĩ gì vậy?"

Đại Ngọc ngẩng đầu lên: "Cha, chúng ta còn quay về kinh thành nữa không ạ?"

Trong Hồng Lâu Mộng, ta và Giả Mẫn đều không quay lại kinh thành nữa.

Còn Đại Ngọc sáu tuổi, mang theo nỗi bất an và nỗi đau mất mẹ, một mình ngồi thuyền về kinh, vào Giả phủ, từ đó mở ra màn bi kịch chung cho những cô gái xinh đẹp trong Hồng Lâu Mộng.

"Tất nhiên sẽ về, cha và mẹ sẽ cùng con về."

Ta xoa đầu Đại Ngọc, nhẹ nhàng hứa hẹn.

Đại Ngọc mỉm cười, ta bế con bé lên.

"Trước đây con lén xem sách của cha, đọc được bài thơ này của Mặc Giới cư sĩ: 'Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu. Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu.'"

Khi Đại Ngọc nói về thơ, cả người con bé như được bao phủ bởi ánh trăng, giống như Hằng Nga tiên tử thoát tục.

"Trước đây con chưa hiểu được ý nghĩa trong đó nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh đẹp này, con lại thấy bài thơ này miêu tả rất chính xác."

Con bé chớp chớp đôi mắt to, dùng giọng nói trẻ con thảo luận với ta về vẻ đẹp tự nhiên, cổ kính trong thơ của Vương Duy.

Ta liền biết, đã đến lúc phải dạy con bé đọc sách một cách nghiêm chỉnh rồi.

Việc đầu tiên sau khi đến Dương Châu là tìm thầy dạy học cho Đại Ngọc.

Ta đương nhiên sẽ không tìm những kẻ như Giả Vũ Thôn nữa mà phải tìm một bậc thầy văn học thực sự đức cao vọng trọng.

Ta biết Đại Ngọc không phải người thường, nếu không phải là nhà văn xuất sắc nhất thế gian thì làm sao xứng đáng dạy dỗ con bé.

May mắn thay, nền học thuật ở Giang Nam rất phát triển, ta không tiếc ngàn vàng mời thầy về dạy.

Mặc dù vậy, vị thầy đó vẫn thường hay cảm thán.

"Thiên kim nhà ngài quả thực không phải người thường, giống như tiên nữ giáng trần, cho dù Lý Thái Bạch tái thế cũng phải nói 'Hậu sinh khả úy'."

Mỗi khi nghe vậy, ta lại kiêu hãnh gật đầu.

"Đúng vậy, Đại Ngọc nhà ta quả thực không phải người thường."

Nói đùa! Con bé là tiên nữ giáng trần đấy! Nhà ai có tiên nữ thế này, ngoài nhà ta ra, còn nhà ai nữa???

Advertisement
';
Advertisement