Xuyên Thành Cha Của Lâm Đại Ngọc

Sau một năm học hành nghiêm túc, Đại Ngọc đã có thể tự làm thơ.

Quả nhiên con bé thích Vương Duy, những bài thơ con bé viết không hề u ám sầu thảm như trong Hồng Lâu Mộng mà ngược lại còn có chút tiên khí thoát tục.

Ta cầm bài thơ mới viết của con bé, vừa cảm thán vừa lắc đầu.

"Chỉ có con bé mới viết được những bài thơ như thế này."

Giả Mẫn đang gảy đàn bên cạnh, nghe ta nói vậy, mỉm cười lắc đầu.

"Nếu không có người cha Trạng Nguyên giỏi văn chương như chàng, Ngọc Nhi sao có tài năng như vậy."

Ta vội vàng phủ nhận, cái mũ cao này ta không dám đội.

"Ta cũng chỉ là một lão học giỏi viết văn bát cổ, so với con gái chúng ta thì chỉ là một khúc gỗ mục, Đại Ngọc là viên ngọc quý được trời đất hun đúc."

Giả Mẫn thở dài: "Chàng thật sự nâng con bé lên tận trời rồi."

Đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng ồn ào.

Ta lạnh lùng hỏi có chuyện gì thì nghe thấy gia nhân bên ngoài nói.

"Bẩm lão gia, bên ngoài có một vị hòa thượng đầu sẹo, nói năng lảm nhảm không biết đang nói gì."

Hòa thượng đầu sẹo? Cốt truyện quan trọng được kích hoạt, ta vội vàng bỏ giấy xuống.

"Hòa thượng đầu sẹo gì, đó là thần tiên! Mau mau! Mời thần tiên vào!"

Vị hòa thượng đầu sẹo này không ngờ rằng lại được tiếp đãi long trọng như vậy ở nhà ta, trà ngon nhất, mì chay ngon nhất Dương Châu.

Tất cả gia nhân đều cung kính hầu hạ.

Ta nắm tay Đại Ngọc, lễ phép bảo con bé chào thần tiên.

Hòa thượng đầu sẹo có chút sững sờ: "Sao không bệnh?"

Nụ cười trên mặt ta hơi cứng lại, đây là nói gì vậy?

Ta đã chuẩn bị khoa học trước khi mang thai, tạo nền tảng sức khỏe tốt cho Đại Ngọc.

Từ khi Đại Ngọc chào đời, Thái y trong phủ mỗi ngày đều bắt mạch cho con bé.

Chỉ cần con bé hơi cảm mạo, cả phủ đều lo lắng không yên.

Nếu được chăm sóc kỹ đến vậy mà vẫn ốm, ta thật sự uổng công xuyên không rồi.

"Thần tiên đại sư, trước đây đúng là thân thể con bé hơi yếu nhưng ta đã bồi bổ cho con bé rồi. Chỉ là không biết sau này cần chú ý điều gì để con bé có thể lớn lên bình an?"

Đối với ta, vị hòa thượng đầu sẹo này giống như NPC giao nhiệm vụ, ta đã chuẩn bị sẵn giấy bút, chờ ông ta mở lời.

Hòa thượng đầu sẹo có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù sao cốt truyện đã thay đổi, khiến ông ta có hơi bối rối.

Ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói ra lời thoại.

"Nếu muốn khỏi bệnh, e là phải đi tu theo ta."

Đi tu?

Ta vội vàng lắc đầu: "Không thể đi tu được! Ngoài cách này ra, còn cách nào khác không?"

Đại Ngọc nghe vậy, không khỏi cúi đầu cười thầm.

Chắc con bé đang nghĩ, cha thật là điên rồ, lại đi tin lời một ông hòa thượng bẩn thỉu.

"Nếu không muốn đi tu, vậy thì ngoài cha mẹ ra, không được gặp bất kỳ họ hàng nào khác, từ nay về sau không được khóc, như vậy mới có thể bình an sống hết đời."

A! Chính là câu này!

Ta cao giọng: "Các ngươi đều nghe thấy đại sư nói gì rồi chứ?"

Giả Mẫn mím môi, đám gia nhân, ma ma, hộ vệ, tiểu đồng bên ngoài đồng thanh đáp.

"Đã nghe thấy, tiểu thư không được gặp họ hàng bên ngoại, không được khóc."

"Ừm."

Ta mới hài lòng gật đầu, nói thật, họ hàng bên ngoại này không phải là đang ám chỉ đám người lòng dạ hiểm độc ở Giả phủ sao?

Hòa thượng đầu sẹo thấy ta nghe lời như vậy, lại càng thêm khó hiểu.

"Ngươi thật sự tin ta?"

Ông ta hỏi với vẻ mặt khó tin được.

Ta gật đầu lia lịa: "Tin! Như Hải nhất định làm theo lời thần tiên! Đa tạ thần tiên, thần tiên muốn gì cứ nói."

Hòa thượng đầu sẹo xua tay, tự mình ra về.

Đi đến cửa, ta lại thấy một đạo sĩ, hai người họ thì thầm với nhau.

"Lâm Như Hải tin lời ta nói."

"Hả? Sao hắn lại tin ngươi, vậy đoạn nghiệt duyên này chẳng phải đã được hóa giải rồi sao?"

"Không hiểu, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ."

Sau khi hòa thượng đầu sẹo rời đi, Giả Mẫn đầy tâm sự.

Vài ngày sau, nàng lấy ra một bức thư, là do mẹ Giả sai người gửi đến.

"Mẹ nhớ Ngọc Nhi và thiếp, còn muốn đợi con bé lớn thêm một hai tuổi nữa, đón chúng ta về kinh thành ở một thời gian."

Giả Mẫn nói nhỏ, trong lời nói mang theo sự thăm dò.

"Như Hải, chàng thật sự tin hết những gì hòa thượng kia nói sao?"

Giả Mẫn có tình cảm sâu đậm với Giả phủ, nếu bắt nàng cả đời không về đó thì chắc chắn không thể.

"Thần tiên đại sư đích thân tìm đến cửa, nàng cũng nghe thấy những gì ngài ấy nói rồi đấy."

Giả Mẫn do dự: "Nhưng..."

"Mẫn Mẫn, thà tin là có còn hơn tin là không. Nếu là giả thì thôi, nhưng nếu những gì ngài ấy nói là thật, nàng có gánh chịu nổi hậu quả không?"

Giả Mẫn quay đầu nhìn Đại Ngọc đang làm thơ bên ngoài, nước mắt không khỏi lăn dài trên má.

"Thôi vậy, thiếp sẽ viết thư từ chối. Ngọc Nhi mới là quan trọng nhất."

"Nếu nàng nhớ nhà, ta sẽ phái thuyền đưa nàng về ở một thời gian ngắn."

Giả Mẫn cúi đầu, lắc đầu.

"Để sau hãng nói."

Advertisement
';
Advertisement