Ta luôn luôn may mắn 2
“Ta…”
Thẩm Chính luôn nhiều lời, lần này trực tiếp á khẩu không trả lời được.
Hắn không nên lấy chậu hoa này của Trịnh Vọng Phong , khiến hắn giống như là cố ý gây sự vậy.
Đúng lúc này, tiếng hí của ngựa truyền đến, một con ngựa màu đỏ thẫm dừng tại cửa tiểu viện.
Trình Bính từ trên ngựa xoay người xuống, chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ phụng mệnh Tuệ An Nhân đến đây đưa thư, mời Trình công tử nhanh chóng xem thư.”
Hắn chuyển bức thư đến tay Trình Chiêu.
Trình Chiêu nhanh chóng nhận lấy, nhị cô đã viết thư mấy lần, đều là nhờ thương hành mang tới, trong thư là lời dặn dò, chưa bao giờ cấp thiết như vậy.
Hắn đọc xong bức thư nhanh như gió, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn còn thực sự sợ bản thân ngăn cản Thẩm Chính đến yên hội là một sai lầm, nhưng nhị cô cũng có ý như vậy, điều đó chứng minh cảm giác của hắn là đúng.
Hắn chuyển bức thư tới tay Thẩm Chính, Thẩm Chính xem xong, bỗng nhiên như điên cuồng, lập tức nói: “Trịnh huynh, huynh phải cảm ơn ta đó, nghĩa mẫu ta nói, không để chúng ta tham dự những chuyện này sợ rằng sẽ rước họa vào thân… Huynh đừng hỏi ta là họa gì, ta cũng không rõ, dù sao thì nghĩa mẫu ta là lục phẩm An Nhân, ắt hẳn người có khứu giác triều chính nhạy bén hơn người, nghĩa mẫu đã nói vậy thì nhất định phải làm như vậy!”
Trịnh Vọng Phong nhíu mày: “Tuệ An Nhân thực sự nói vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Thẩm Chính vỗ lồng n.g.ự.c của hắn, “Lần này huynh đúng là nhân họa đắc phúc, còn không biết gặp vận may gì. Ta nói với huynh, ta từ nhỏ vận khí vô cùng tốt, huynh lần này hoàn toàn là chiếm hết lợi thế của ta rồi.”
Trịnh Vọng Phong rất muốn nói một nông phụ thì hiểu được gì, nhưng nghĩ lại một năm qua, Tuệ An Nhân không ngừng thăng vị, những điều mà nàng hiểu chắc chắn nhiều hơn những người trẻ tuổi như họ.
Thẩm Chính có thể từ một thiếu gia ngang bướng trở thành một tân khoa cử nhân, nhất định có một phần công lao của Tuệ An Nhân.
Có lẽ, lời của Tuệ An Nhân là đúng.
Hắn không còn truy cứu chuyện này nữa.
“Ai yo, nghĩa mẫu còn mang đến cho chúng ta y phục và đồ ăn, a, còn có ngân phiếu, ha ha ha, nghĩa mẫu thật sự còn tốt hơn cả cha ta đối với ta!” Thẩm Chính kéo bao nải, đem ngân phiếu cất kỹ, giữ lấy bả vai Trình Bính, “Ngươi từ xa đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, đi đi đi, chúng ta ra ngoài uống rượu, Trình huynh, huynh cũng đừng ngày ngày ở lì trong phòng, cách thi Hội còn sớm lắm. Những người đó ở phủ Học Quan đại nhân uống rượu, chúng ta liền đến tửu lâu tốt nhất uống rượu, tiêu sái một lần!”
Trình Chiêu quả thực cũng không còn tâm tư đọc sách nữa, trong thư nhị cô còn nói về một số chuyện cần chú ý ở kinh thành, hắn phải lên kế hoạch cẩn thận một chút khi nào khởi hành đi kinh thành.
Thêm cả Trình Đinh và A Phúc, một đoàn người hướng về đường lớn bước đi, tiến vào tửu lâu lớn nhất.
Nơi đây cách phủ Học Quan rất gần, âm thanh tấu nhạc rất rõ ràng truyền đến, rất nhiều tú tài rớt bảng đều đang bàn luận trong tửu lâu.
“Ai, ta đã thi lần thứ ba mà vẫn chỉ là một tú tài, năm sau vẫn phải thi lại sao?”
“Nếu như từ bỏ thì đời này sẽ không thể trở thành cử nhân, càng không thể được Học Quan đại nhân mời đến uống rượu, chúng ta đợi thêm ba năm đi.”
“Ta năm nay đã ba mươi ba rồi, còn có bao nhiêu “ba năm” để lãng phí…”
“…”
Mấy người Trình Chiêu cũng nói về dự định trong tương lai.
“Ta nếu như không thi đỗ tiến sĩ, vậy thì trực tiếp tìm con đường để làm Học Quan, vận khí tốt còn có thể làm một huyện lệnh ở địa khu xa xôi.” Thẩm Chính uống một ngụm rượu nói, “Trịnh huynh, nếu huynh không thi đỗ, là trực tiếp làm quan, hay là thi lại mấy lần?”
Trịnh Vọng Phong nhìn rượu trong chén: “Ta nhất định sẽ trở thành tiến sĩ, nhất định.”
Thẩm Chính cười lớn: “Trình huynh còn không dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, Trịnh huynh cũng quá ngông cuồng rồi.”
Đúng lúc ba người đang nói chuyện, đột nhiên, trên đường đi náo nhiệt xảy ra một trận hỗn loạn, mười mấy tên quan sai chạy tới, giải tán người trên đường, bao vây lấy phủ Học Quan.