Ba năm rồi lại ba năm 1
Càng về cuối thu, trời càng lâu sáng.
Trời tờ mờ sáng, có thể nhìn thấy trên mặt đất có một lớp sương lạnh màu trắng, cây phong trên núi cũng đã đỏ, nhìn từ xa rất đẹp.
Một con ngựa đạp sương sớm chạy nhanh đến, dừng lại ở cổng căn nhà lớn.
Yên Hồng đang quét bậc thang ở cửa ra vào, nhìn thấy người tới, lập tức nói: “Trình Bính, ngươi xem như đã trở về rồi, hai ngày nay Tuệ An nhân vẫn đang ngóng trông tin tức ở tỉnh thành, mau đi vào đi… À không, chờ đã, Tuệ An nhân vẫn còn đang ngủ, ngươi vào phòng khách ăn gì đó trước đã.”
Trình Loan Loan vẫn cho rằng Trình Bính ngày hôm sau sẽ trở về, không nghĩ tới hắn lại ở bên kia tận ba ngày, nàng cực kỳ lo lắng sợ đã xảy ra chuyện.
Buổi tối nàng không ngủ ngon, dậy cũng thật sớm, Ngưng Lam liền đến bẩm báo, nói là Trình Bính đã trở về.
Trình Bính cưỡi ngựa cả đêm, buổi sáng sớm đã ở phòng khách ăn cháo nên tinh thần thoạt nhìn vẫn còn tốt, vội vàng đem chuyện tỉnh thành bẩm báo chi tiết một lần.
Vẻ mặt Trình Loan Loan không thể tin được: “Ngươi nói, tất cả cử nhân tham dự tư yến của học quan đại nhân tối hôm đó đều bị bắt lại à?”
“Chính là vì chờ tin tức xem quan phủ xử lý như thế nào nên thuộc hạ mới trở về muộn, chiều hôm qua hơn một trăm cử nhân đã được thả ra, nhưng mà không được tham gia kỳ thi hội năm sau, nhất định phải chờ thêm ba năm nữa.” Trình Bính trả lời: “Xin An nhân cứ yên tâm, Trình thiếu gia cùng Thẩm thiếu gia đều không có việc gì hết, chờ tháng này hết kỳ hạn thuê căn nhà kia, hai vị thiếu gia sẽ đi tới kinh thành.”
Trong lòng Trình Loan Loan vẫn còn sợ hãi.
Đêm đó cử nhân tham gia tư yến do học quan đại nhân tổ chức là vì tiền đồ nên mới mang theo lễ vật đến cửa. Ai có thể ngờ được, lại có một ít văn nhân phẩm hạnh thấp kém ở trước mặt mọi người uống rượu hành lạc, còn gọi kỹ nữ đến bồi. Việc này bị những tú tài không thi đậu cử nhân nhìn thấy, vì thế tập hợp lại đi quan phủ tố cáo.
Bốn năm văn nhân đi Tần Lâu Sở quán tụ hội thì được xem như tao nhã.
Nhưng nơi này hơn một trăm văn nhân, mấy chục nữ tử phong trần đi cùng, tương đương với thế là tụ chúng tà dâm. Loạn, quả thực là bôi nhọ danh tiếng văn nhân thư sinh.
Mới chỉ là cử nhân mà thôi, liền dám công nhiên bôi nhọ tư văn. Nếu như trở thành tiến sĩ cống sĩ, vậy cả Đại Vũ triều còn có thể cứu được sao?
Cho nên, tuần phủ đại nhân hạ lệnh bắt tất cả cử nhân kia lại.
Tuy nhiên những cử nhân này rốt cuộc cũng không phạm sai lầm gì quá lớn, nhốt hai ngày liền thả ra, nhưng lại bị trừng phạt không cho phép tham gia kỳ thi hội tháng hai năm sau, hình phạt này xem như rất nghiêm trọng.
Ba năm rồi lại ba năm, nhân sinh có thể có mấy lần ba năm đây?
Cũng may, hai hài tử không bị liên lụy, bằng không còn không biết bị đả kích đến cỡ nào.
“Mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trình Bính chắp tay nói đa tạ rồi lui xuống.
Trình Loan Loan thay đổi một thân xiêm y, chuẩn bị đi huyện Hà Khẩu một chuyến, nàng muốn đi xem tiến độ chuẩn bị thọ lễ để tính toán trước.
Vừa đi đến cổng nhà liền nhìn thấy Vương thẩm vội vàng đi tới: “Nương Đại Sơn, tức phụ Thiển Căn trở dạ rồi, sắp sinh, nghe nói đầu hài tử to, không dễ sinh…”
Trình Loan Loan ở trong lòng nhẩm tính thời gian, khoảng thời gian này quả thật cũng là lúc sinh rồi. Nhưng mà đầu hài tử to sẽ rất khó sinh, sản phụ sợ là phải chịu không ít tội.
“Ta xem a, nàng đây chính là bị báo ứng.” Vương thẩm hừ lạnh nói: “Trong khoảng thời gian này nương Thiển Căn mỗi ngày đều ép nàng đòi một ngàn lượng bạc kia, nhưng nàng ta giấu rất kỹ, thật sự không tìm ra được, nương Thiển Căn đều sắp tức c.h.ế.t rồi. Nếu không phải nàng ta đang mang thai, nương Thiển Căn nhất định sẽ bắt Thiển Căn hưu đứa nhi tức sói mắt trắng kia, đây không phải là làm mất mặt thôn Đại Hà chúng ta sao…”
Trình Loan Loan không đồng ý nói: “Trong thôn cũng có không ít phụ nhân lúc sinh hài tử cũng bị khó sinh, nếu nói như vậy hóa ra tất cả đều là bị báo ứng à, sau này đừng nói như thế nữa.”
“Ta đây không phải là bất bình thay ngươi sao.” Vương thẩm thở dài một hơi: “Ngươi giúp nhà bọn họ nhiều như vậy, kết quả cái thứ không ra gì kia lại ở sau lưng cho ngươi một đao, quả nhiên thôn Quế Hoa cũng không phải thứ tốt lành gì, sau này Nê Thu có cưới vợ ta phải mở to hai mắt xem thật kỹ mới được…”
Trình Loan Loan bật cười: “Yên tâm đi, tức phụ Nê Thu nhất định sẽ không kém