Hạ Tiêu muốn rời đi 1
Mùa thu mưa nhiều, thôn Đại Hà cũng đang mưa.
Cũng may mưa mùa thu tương đối dịu dàng, không giống như mùa hè hơi một tí là sét đánh, mưa như thác đổ.
Trong sân có xây một cái đình lớn để tránh mưa, Trình Loan Loan dẫn theo người ngồi trong đình lột vỏ hạt sen.
Mùa hè hạt sen vừa mọc ra rất mềm, hái xuống là có thể ăn ngay được. Nhưng dần dần già đi, những hạt sen già này đều được thu hồi về phơi khô bảo quản, muốn ăn thì bỏ vào hầm canh, rất có dinh dưỡng.
“Hạt sen là cống phẩm, ta cho rằng chỉ có quý nhân trong cung mới có thể ăn.” Mã bà tử vừa làm vừa nói: “Không nghĩ tới tới bên cạnh An nhân, mấy bà tử thô sử chúng ta cũng có thể ăn canh hạt sen được.”
Tề bà tử gật đầu: “Còn không phải sao, đến mùa đông, chờ củ sen được đào lên, còn có thể làm thành bột củ sen nữa. Nghe nói chỉ có các nương nương được sủng ái mới có thể ăn thứ này, làm đẹp dưỡng nhan, người bình thường thấy cũng chưa từng thấy qua.”
Trình Loan Loan cười nói: “Ở chỗ ta, bao no.”
Giống sen nàng trồng là loại sen tổng hợp, chính là có thể nở hoa, có thể kết hạt, có thể kết củ sen. Bởi vì phát triển theo nhiều phương hướng nên phương nào cũng không quá nhiều, sản lượng cũng chỉ là tương đối, như vậy, cũng không cần lo lắng sẽ được chọn làm cống phẩm.
Sản lượng một năm của hai trăm mẫu ao sen, ngoại trừ cung cấp sản nghiệp phát triển du lịch trong thôn, còn có tửu lâu Đại Hà Yến, còn lại người nhà ăn mỗi ngày cũng ăn không hết.
Nói đến đào củ sen, Trình Loan Loan Loan thở dài một hơi, công việc này so với khai hoang mở đường còn mệt hơn, bởi vì đáy ao sen là bùn, người vừa bước xuống sẽ bị lún vào. Chưa nói đến cái này, bởi vì củ sen chôn sâu dưới đáy ao, người đào củ sen cần cả ngày khom lưng làm việc, cho dù là một hán tử tráng niên sợ là cũng chịu không nổi mấy ngày lao động cật lực như vây.
Năm ngoái còn có thể tìm lưu dân hỗ trợ, nhưng năm nay những lưu dân này đều đã an gia định cư trong thôn, mỗi người đều có công việc của mình, không có khả năng lại làm công việc vất vả.
Xem ra, chỉ có đề cao giá cả thì mới có thể hấp dẫn người tới đào củ sen.
Đang lúc bận rộn, Trình Giáp từ cửa đi vào: “An nhân, Tào lão gia đến rồi.”
Trình Loan Loan vỗ vỗ tay: “Mau mời vào.”
Hẳn là thọ lễ đã hoàn thành, hỗ trợ đưa tới cửa.
Tào Đức Phúc dẫn theo người đi vào, mang theo hai cái rương lớn. Một cái chăn, một tấm ga phủ giường, còn có một đôi gối long phượng, hơn nữa một bộ áo trong mặc trong long bào, xếp chỉnh tề trong hai cái rương.
“Bà thông gia, đồ đạc ta đưa đến cho ngươi, ngươi xem xem đã được chưa?”
Lần trước Trình Loan Loan đã xem qua cẩn thận, chỗ nào cũng đều hoàn mỹ, nàng cực kỳ hài lòng, cười nói cảm ơn: “Ông thông gia lần này đã giúp đỡ rất nhiều rồi, lưu lại ăn bữa cơm rau dưa đi.”
“Hai ngày nay Thạch Đầu sinh bệnh, không thể rời khỏi người, ta phải nhanh chóng trở về.” Tào Đức Phúc thở dài: “Ta gặp Oánh Oánh một chút rồi đi.”
Tề bà tử lập tức đi nhị tiến viện gọi Tào Oánh Oánh tới.
Hiện giờ bụng Tào Oánh Oánh đã rất lớn, mang thai năm sáu tháng, sau khi quen với các loại khó chịu trong thai kỳ, cả người tựa như bóng bay nhanh chóng mập lên, hai gò má mượt mà, thân hình nở nang.
Nữ nhi thời đại này gả ra ngoài rất ít khi về nhà mẹ đẻ, Tào Đức Phúc có đôi khi đến Đại Hà thôn, cũng là đàm chính sự, không gặp nữ nhi quá nhiều, hôm nay vừa thấy, lập tức hoảng sợ: “Oánh Oánh, sao con lại mập như vậy…”
Lúc trước Mạnh thị mang thai, cũng không mập đến như vậy a.
Tào Oánh Oánh vốn còn rất cảm động, cha ruột đến thăm nàng, có thể không cảm động được sao, kết quả vừa mở miệng liền nói nàng mập, tức giận xoay người lại không để ý tới người nữa.
“Ai nha lão gia, lời cũng không thể nói như vậy.” Nhũ mẫu Lý bà tử của Tào Oánh Oánh vội vàng nói: “Trong bụng tiểu thư có một tiểu hài tử, một bữa ăn cho hai người, không phải liền mập lên sao, mập lên là tốt, sinh con khí lực lớn ít chịu tội…”
Trình Loan Loan cũng choáng váng, nữ nhân kiêng kị nhất là bị người ta nói mập được không, Tào lão đại này thật sự là hết chuyện để nói rồi.
“Khụ khụ, Oánh Oánh, là cha nói sai rồi.” Tào Đức Phúc từ trong tay áo lấy ra một thứ đưa qua: “Mấy ngày trước Mạnh thị đi miếu dâng hương, cầu cho con một cái bùa bình an, phù hộ cho con sinh hài tử bình an thuận lợi, nhất định phải thời thời khắc khắc mang theo bên người.”